Trao đổi nhanh về chuyện Biển Đông
Vũ Ngọc Hoàng
1. Âm mưu của Trung Quốc về việc cưỡng chiếm Biển Đông của VN đã có từ lâu. Âm mưu đó có nguồn gốc từ bản chất Đại Hán của đế chế Phương Bắc này. Sau một thời gian tích cực chuẩn bị, đến nay cảm thấy đủ điều kiện nên họ đang quyết tâm thực hiện một bước nhảy vọt đáng kể để thực hiện âm mưu này. Việc tàu Trung Quốc vào ra vùng biển chủ quyền của VN vài tháng nay không phải là một cuộc “dạo chơi” mà là một bước leo thang ngoạn mục. Thế mà phía VN ta cũng có ý kiến cho rằng “nó vào rồi nó ra chứ đã làm được gì đâu”. Nghĩ vậy thật đơn giản và thơ ngây quá! Nó vào rồi nó ra, nó ra rồi nó lại vào. Nó muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, vào nhà người ta mà cứ nhà của nó. Một đất nước có chủ quyền mà sao có thể chịu vậy. Kiểu này thì có ngày nó bảo “hai nhà là một”, nhập chung thôi, rồi lấy tiếng Trung làm tiếng phổ thông vì đại đa số dân chúng đang nói thứ tiếng này. Thế là nó hoàn thành âm mưu thôn tính và đồng hóa, đạt mục đích mà hơn 4000 năm nay họ chưa làm được. Thật nhẹ nhàng, ít tốn công tốn sức. Biển của VN mà họ bảo của họ, yêu cầu cùng khai thác. Theo luận điệu đó thì VN mất biển. Mà mất Biển Đông là mất nước. Phần còn lại nhỏ hẹp, không gian sinh tồn của dân tộc mất đi hơn một nửa, lục địa bị bao vây tứ bề, phần tài nguyên khoáng sản lớn và quý giá nhất bị cướp hết, không còn cửa để ra đại dương - cái mà rất nhiều quốc gia đều cần đến để thành cường quốc, hàng không cũng mất tự do, con cháu muôn đời sẽ bị o ép và lệ thuộc họ đủ điều, mất lần này là mất hẳn, mãi mãi không bao giờ đòi lại được, niềm tự hào về lịch sử bất khuất của một dân tộc văn hiến cũng sẽ mờ nhạt và bị tan biến, đất nước anh hùng chỉ còn lại một cái xác như một mãnh nhỏ vô hồn, một dân tộc sẽ mãi tụt hậu, tủi nhục và đau đớn. Vào lúc này công việc lớn lao nhất, quan trọng nhất, hơn bất cứ thứ gì, là bảo vệ Đất nước, trước mắt là Biển Đông.
Tổ Quốc trên hết! Có thể đình hoãn nhiều việc khác, kể cả việc quan
trọng, để tập trung suy tính kỹ cả chiến lược, sách lược và giải pháp cụ
thể (đừng chủ quan nói đã tính kỹ hết rồi). Đây mới chính là “đại cục”
chứ còn cái đại cục gì nữa? Đây là nội dung quan trọng nhất và là cốt
lõi, chính yếu của Đại hội lần nầy, chứ không thể nội dung nào hơn được.
Đây là phương hướng và quan điểm để chọn nhân sự chứ không có bất cứ
tiêu chí gì quan trọng hơn vào lúc vận mệnh đất nước như thế này. Theo
đó, tiêu chí đầu tiên để chọn cán bộ lãnh đạo các cấp các ngành là thái
độ rõ ràng, mạnh mẽ và tư duy mạch lạc trong vấn đề bảo vệ chủ quyền
quốc gia ở Biển Đông. Vừa qua, Chính phủ, Bộ Ngoại giao VN và các lực
lượng cảnh sát biển, hải quân…đã có nhiều cố gắng, và lần này thái độ ta
có mạnh mẽ hơn các lần trước. Chúng tôi xúc động khi được biết tình hình
các sĩ quan và chiến sĩ của quân đội ta lúc xung trận húc nhau với các
tàu xâm lăng của Trung Quốc ở khu vực bãi Tư Chính đã thể hiện một tinh
thần rất dũng cảm xứng đáng là con em của một dân tộc anh hùng. Tuy
nhiên, nhìn chung thái độ tổng thể bộ máy lãnh đạo quản lý đất nước thì
thấy sự thể hiện rất chưa đủ, chưa tương xứng với tính chất nghiêm trọng
của tình hình. Và tất nhiên, muốn bảo vệ được Biển Đông thì không chỉ có
tinh thần, bản lĩnh, trách nhiệm với Tổ Quốc (mặc dù phải bắt đầu từ các
yếu tố ấy), mà quan trọng hơn nữa là phải đổi mới cách tiếp cận vấn đề,
đổi mới tư duy, quan điểm, kể cả chủ trương và hành động. Bảo vệ Biển
Đông và đổi mới là hai yêu cầu, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay, cần
được thực hiện đồng thời. 2. Có ý kiến bảo phải kiện Trung Quốc ngay, công khai chủ trương và thúc đẩy nhanh công việc, ý kiến khác lại không đồng ý vì nhiều lẽ khác nhau. Ý kiến khác nhau trong quá trình thảo luận là việc bình thường. Nhưng cần phải có phương pháp tiếp cận tốt và khả năng quyết đoán sắc sảo, kịp thời, nhất là khi có tình thế nghiêm trọng đối với vận mệnh đất nước (xin nhắc lại để nhớ lần này không phải họ “dạo chơi”, mà là quyết tâm tạo ra một bước nhảy vọt đáng kể để thực hiện âm mưu lớn lâu dài). Trong đọan ý kiến này, tôi xin có đôi lời góp phần trao đổi để tham khảo về việc kiện Trung Quốc. Kiện là giải pháp hòa bình. Kiện chẳng những không phải là chiến tranh mà còn là một giải pháp ngăn chặn chiến tranh. Sử dụng luật pháp và dư luận quốc tế khi có mâu thuẫn giữa các bên là biện pháp cần thiết và đúng đắn trong một thế giới văn minh và hội nhập. Đó cũng là tư tưởng pháp quyền tiến bộ. Vì sao ta lại sợ kiện, trong khi chính nghĩa thuộc về ta.
Sợ kiện hay là sợ Trung Quốc? Đặt câu hỏi như vậy là vì tôi nghe có ý
kiến cho rằng, nếu ta kiện thì Trung Quốc sẽ làm căng hơn nữa, trong khi
ta phải sống bên cạnh họ lâu dài, nếu để họ thù vặt thì rất khó ở. Đó
cũng là một cách suy nghĩ. Mà họ cũng dọa ta như thế. Dọa để ta đừng
kiện. Họ không muốn ta quốc tế hóa vấn đề mà chỉ để riêng họ và ta với
nhau nhằm dễ bề ức hiếp. Đó là cách đấm người ta mà muốn bịt miệng không
cho la. Tôi nghĩ không thể đồng ý với cái lý lẽ cho rằng vì sợ họ ép ta
(hơn nữa) nên thà rằng cứ để cho họ ép dần dần như thế mà không cần phải
kiện. Họ sẽ chèn ép ta ngày càng nhiều thêm là quy luật tất yếu, vì mục
đích của họ là độc chiếm Biển Đông, và vì thấy ta yếu mềm nên có thể
chèn ép được. Các loài cá lớn ăn thịt sở dĩ không nuốt hết những loài cá
nhỏ là vì không nuốt được, sợ bị gai nhọn đâm hoặc sợ nọc độc và còn sợ
bị phản công của các nhân tố khác từ môi trường chung quanh, chứ hoàn
toàn không phải nó thương cảm vì sự mềm yếu của đối phương. Trung Quốc
to làm vậy nhưng đâu có dễ cưỡng chiếm Đài Loan. Ý kiến khác lại nói
rằng, kiện cũng chẳng được gì, nó không chấp nhận, không chấp hành,
chẳng có chế tài nào để cưỡng chế. Cách tiếp cận ấy theo tôi là không
đúng. Khi lãnh đạo nước ta tuyên bố khởi kiện Trung Quốc thì tập họp cả
một dân tộc, cả kiều bào khắp nơi trên thế giới, tập họp thêm nhiều bạn
bè quốc tế, bản thân chúng ta cũng nhanh chóng trưởng thành về sự hiểu
biết luật pháp quốc tế, đồng thời cũng là lên tiếng để nhân dân Trung
Quốc biết thái độ rõ ràng của VN chứ không phải như lâu nay nhà cầm
quyền Trung Quốc cứ tuyên truyền một chiều, còn ta thì im lặng hoặc ít
nói nên dân Trung Quốc nhiều người đang hiểu sai bản chất của vấn đề.
Vậy thì kiện là được chứ, sao lại không được gì. Được dân và được bạn bè
quốc tế chẳng phải là cái được lớn sao. Mặt khác, hãy tin rằng, với nhận
thức của thế giới ngày nay, chân lý không không dễ bị chà đạp đâu. Khi
chân lý rõ ràng và thuộc về ta chẳng phải là cái được lớn hay sao. Một
mình ta nói với họ không xong vì họ coi thường ta, không thèm nghe ta mà
lại còn dùng mọi thủ đoạn để áp đặt. Cần phải dựa vào luật pháp và thông
lệ quốc tế để đối mặt với họ là một giải pháp không thể khác trong tình
thế này. Nếu không kiên quyết như thế hãy coi chừng sẽ mất Biển Đông. Mà
mất Biển Đông là mất nước như đã trình bày trong điểm 1. Còn việc ta
phải sống cạnh họ lâu dài là tất nhiên, và cũng chính vì thế mà phải
đứng lên nói thẳng, phải biết tôn trọng lẫn nhau để có thể sống cùng
theo đúng nghĩa là sống. Đây cũng là mục tiêu độc lập dân tộc mà Hồ Chí
Minh đã chiến đấu suốt đời.
3. Quan điểm không liên minh quân sự là đúng trong trường hợp nhằm để chống nước khác, nhưng sẽ không đúng đối với trường hợp để bảo vệ Tổ Quốc của mình. Cần có cách tiếp cận mới và sớm điều chỉnh quan điểm chỉ đạo này. Vì mục đích bảo vệ chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ và lãnh hải của đất nước thì chẳng những cần thiết mà thậm chí nên chủ động liên minh trước với các nước thật sự tôn trọng độc lập chủ quyền của VN. Không thể tự trói mình bởi những quan điểm bất lợi mỗi khi Tổ Quốc có nguy cơ bị xâm lăng. Nhân dịp này cần nhìn nhận đánh giá lại các đối tác của chúng ta để mà hiểu cho đúng bạn bè. Tiêu chí quan trọng nhất để chọn bạn lúc này là ai thật sự tôn trọng và ủng hộ sự nghiệp bảo vệ chủ quyền của VN. Trong số các đối tác chiến lược của VN thì một “đối tác” đã lộ diện rõ ràng là kẻ có âm mưu cưỡng chiếm Biển Đông của nước ta. Trong khi đó lại có nước tuy chưa gọi là đối tác chiến lược nhưng chính họ đã lên tiếng sớm nhất và mạnh mẽ nhất để ủng hộ chủ quyền của VN. Theo tôi, với thực tế đó họ xứng đáng là đối tác chiến lược của chúng ta, kể cả trường hợp trước đây họ có lúc đã không phải với ta. Ít nhất là họ xứng đáng hơn nhiều so với “đối tác chiến lược toàn diện” kia đang xâm lăng đất nước ta. Thực tiễn đã kiểm nghiệm ai tốt ai không tốt. Một dân tộc biết điều không thể quay lưng lại với thực tế trong văn hóa ứng xử với bạn bè. Nước có chủ quyền phải biết tự chủ trong chọn bạn mà chơi, không phải sợ gì ai bất bình hay quở trách. Cái Phương Bắc bá quyền ấy có động cơ và âm mưu xấu với ta, họ luôn tìm mọi cách để giữ ta trong vòng kiểm soát của họ, không muốn và không cho ta thoát ra khỏi họ để quan hệ thân thiết với các cường quốc khác.
Ta không gây thù hận với ai và luôn thật lòng mong muốn sống hòa hiếu
với lân bang, nhưng đồng thời ta cũng phải biết cảnh giác và có bản lĩnh
tự cường. Hãy đừng bao giờ quên mà ngược lại phải luôn nhớ đến bài học
cay đắng thuở ông cha ta vì nhẹ dạ mất cảnh giác mà bị Phương Bắc cướp
nước để cho cả một dân tộc phải sống nô lệ lầm thang điêu đứng trong
cảnh “chim lồng cá chậu” đầu rơi máu chảy suốt một nghìn năm mới thoát
ra được. Các nước Đông-Nam-Á về cơ bản là tốt, không có chuyện gì mâu
thuẫn lớn với nhau, nhưng chưa phải đã đoàn kết một lòng cùng nhau thành
một khối thống nhất vững mạnh, mà cá biệt đôi khi cũng có chuyện “đồng
sàn dị mộng”. Mặt khác thì Phương Bắc lại tác động vào, kể cả bằng tiền
và bằng các thủ đọan chính trị, tranh thủ lôi kéo dụ dỗ nước này nước
khác, để khu vực này không thành một khối được, không có sức mạnh chung,
cho họ dễ bề chi phối. Thực chất là “tách ra từng chiếc đũa” chứ không
để “một bó đũa”, không để cho khu vực này chụm lại thành một khối. Thực
tế ở khu vực Trường Sa mặc dù của ta là chính nhưng vẫn đang có nhiều
nước quản lý một số đảo, mà việc này đã có từ trước, chỉ riêng Trung
Quốc thì đến sau, bắn giết người của VN ta để chiếm đảo, rồi đồn trú ở
đó đến nay, lại còn muốn lấy tiếp, lấy hết. VN cần phải có cách ứng xử
phù hợp thực tế ở đây trong mối quan hệ với các nước Đông-Nam-Á, thừa
nhận và bảo đảm quyền lợi chính đáng của các nước nhỏ, đừng để họ bị
xuyên tạc mà suy nghĩ rằng Trung Quốc là đại bá còn VN cũng là tiểu bá
mà dẫn đến phân tâm.
4.
Còn có ý kiến
khác cho rằng, ta với Trung Quốc là anh em đồng chí, cùng XHCN với nhau,
cùng một hệ tư tưởng và còn có quan hệ giữa hai đảng cộng sản đang cầm
quyền, vì vậy cần kiên trì trao đổi ý kiến, đối thoại với nhau, không
nên kiện ra quốc tế, không nên tỏ ra căng thẳng…Tinh thần hữu nghị với
mọi người nói chung là tốt, nhưng nếu nhẹ dạ cả tin, mất cảnh giác, để
cho những người có tâm địa và âm mưu xấu lợi dụng làm hại đến chủ quyền
quốc gia thì sẽ là sai lầm lớn, thậm chí là có tội lớn với dân tộc mà
lịch sử không thể tha thứ. Đồng chí anh em gì mà vô cớ bất ngờ đem 60
vạn quân sang VN để bắn giết dân chúng và đốt phá các làng mạc, nay lại
quyết dùng mọi thủ đoạn để độc chiếm Biển Đông. XHCN gì mà đi xâm lược
VN. Nhân dân ta chắc không ai cần cái kiểu XHCN xâm lược ấy. Đừng có
nhân danh XHCN để lừa phỉnh nhau. Không có CHXH chân chính nào lại như
thế cả (chuyện XHCN và TBCN cũng cần có cách tiếp cận khác căn bản so
với cách hiểu, cách nghĩ lâu nay - sẽ nói sau ở bài khác). Đó chỉ là một
đế chế phong kiến trá hình và biến tướng. Một quốc gia bảo vệ độc lập
chủ quyền và một quốc gia khác đi xâm lăng sao lại cùng tư tưởng? Đảng
cộng sản VN từ khi ra đời đã lấy mục tiêu dân tộc và dân chủ làm mục
tiêu phấn đấu. Đến nay chưa hoàn thành xong mục tiêu ấy thì phải tiếp
tục chiến đấu nữa. Xa rời mục tiêu dân tộc và dân chủ như ngày mới ra
đời đã nêu lên thì Đảng sẽ không còn là đảng chân chính vì dân. Đảng
CSVN quan hệ với các đảng khác không thể và không bao giờ được gây tổn
hại cho mục tiêu độc lập chủ quyền của dân tộc. Còn kiên trì trao đổi,
đối thoại? Trung Quốc đâu có cần trao đổi đối thoại với ta. Họ không tôn
trọng và không coi VN là đối tác bình đẳng. Họ chỉ áp đặt và chèn ép.
Còn VN ta đâu có tỏ ra căng thẳng gì. Sự căng thẳng là do họ chủ ý gây
ra đấy chứ. Sao lại đổ vấy cho ta. Còn việc ta buộc phải kiện họ chính
là do họ đẩy ta đến đó, không còn con đường nào khác. Lòng tự trọng dân
tộc không cho phép ta nhân nhượng thêm nữa, vì ta càng nhân nhượng thì
họ càng lấn tới. Đó cũng là tư tưởng chống ngoại xâm của Hồ Chí Minh. 5.
Chỗ dựa vững chắc và đáng tin nhất chính là cộng đồng nhân dân Việt
|