FB Trương Huy San
NGUYÊN NGỌC
Một lần, nhiều người, trong đó có bà cựu phó chủ tịch nước Nguyễn
Thị Bình hỏi, “Chúng ta bắt đầu sai từ bao giờ?” Nguyên Ngọc nói, “Thưa
chị, chúng ta bắt đầu sai từ Đại hội Tua”[Đại hội lần thứ 18 của Đảng Xã
hội Pháp tổ chức tại thành phố Tours, năm 1920].
Sáng nay, 5-9-2022, tôi gọi điện thoại vào Hội An chúc mừng sinh
nhật ông và xin ông cho phép tôi nhắc lại câu chuyện “từ Đại hội Tours”.
Ông nói, “Được nhưng nên nói rõ phản ứng của bà Bình”. “Bà Bình phản ứng
sao ạ?”. “Bà ấy im lặng”.
Bà Nguyễn Thị Bình là cháu ngoại của nhà yêu nước vĩ đại Phan Châu
Trinh. Ngày 19-6-1919, Phan Châu Trinh cùng với Phan Văn Trường, Nguyễn
Thế Truyền và Nguyễn Tất Thành soạn "Yêu sách của nhân dân An Nam" gửi
Hội nghị Versailles, ký tên chung là "Nguyễn Ái Quốc".
Linh hồn của bản “Yêu sách” này là các trí thức lớn - Phan Châu Trinh,
Phan Văn Trường và Nguyễn Thế Truyền - những người kiên trì chủ trương,
“Việt Nam phải phát triển kinh tế và giáo dục để tự lực tự cường, hội
nhập vào thế giới văn minh rồi mới mưu cầu độc lập chứ không nên cầu
viện ngoại bang dùng bạo lực để giành độc lập”
Bà Nguyễn Thị Bình từng nhận xét, "Nguyên Ngọc là người có lòng yêu nước
nồng nàn, cương trực, có những suy nghĩ sâu sắc nhằm đóng góp cho đất
nước”. Không thể nhận biết lòng yêu nước của Nguyên Ngọc theo cách hiểu
thông thường.
Trong chiến tranh, ông Võ Chí Công khi ấy đang là Phó Bí thư Trung ương
Cục miền Nam, kiêm Bí thư Khu ủy khu V, “ra lệnh” cho hai người “không
được chết” là Nguyễn Chơn (một người giỏi cầm quân) và Nguyên Ngọc (một
người cầm bút). Nhưng lệnh ấy của Bí thư khu ủy cũng không ngăn được
Nguyên Ngọc xuống xã, nằm ngay trước mũi đạn, hòn tên.
Năm 1979, khi đang là một đại tá quân đội, đại biểu Quốc hội, Bí thư
đảng đoàn kiêm Phó tổng thư ký Hội Nhà văn, trong “đề dẫn” của mình,
Nguyên Ngọc đã chỉ ra nguyên nhân của tình trạng “có nhiều sách mà không
có tác phẩm” là bởi “Tuyệt đối hóa sự chi phối tất yếu của chính trị đối
với văn học”.
Sự thẳng thắn này đã giới hạn sự nghiệp chính trị của ông nhưng văn
chương nước nhà thời ông làm Tổng Biên tập của tờ Văn Nghệ đã có thêm
rất nhiều tác giả và tác phẩm.
Cho dù, từ “Đất Nước Đứng Lên” đến “Dọc Đường” nội hàm yêu nước của ông
đã thay đổi rất nhiều; nhưng tất cả đều nhất quán với tính cách ông.
Nguyên Ngọc là một người không bao giờ đóng đinh nhãn hiệu yêu nước của
mình ở “Rừng Xà Nu” và không dùng nó để đổi chác công danh hay tiền bạc.
Lòng yêu nước của ông không chỉ có trách nhiệm mà còn phải đi cùng trí
tuệ. Và điều cốt lõi nhất của Nguyên Ngọc là trung thực. Ông trung thực
một cách cực đoan, trước hết, với từng suy nghĩ của mình. Điểm sai từ
“Đại hội Tours” không chỉ có Nguyên Ngọc nhìn ra nhưng nói thẳng ra, có
lẽ, chỉ những người như Nguyên Ngọc.
Văn Cảnh
(PS): Hơn mười năm trước,
trong một cuộc thảo luận về sự xuống cấp của xã hội, có người (trong đó
có bà Nguyễn Thị Bình) hỏi, “Điều đó bắt đầu từ bao giờ”; Nhiều người
cho rằng, “Từ năm 1950”, nhà văn Nguyên Ngọc nói, “Theo tôi là từ Đại
hội Tours”. Câu hỏi này không chỉ riêng của bà Nguyễn Thị Bình và không
phải trong một tình huống chỉ có bà Nguyễn Thị Bình và nhà văn Nguyên
Ngọc. |