Người Việt 17-1018
Lại chuyện ‘bức xúc’ khi về Việt Nam Ngọc Lan/Người Việt WESTMINSTER, California
(NV) – Sau hai tuần về Việt Nam để lo đám tang cho bà ngoại vợ, vừa trở
lại Mỹ, một trong những việc mà anh Andy Tống thấy “cần làm ngay” là gọi
điện thoại cho nhật báo Người Việt để “xả xú páp” những điều “bức xúc”
mà anh chịu đựng trong suốt hai tuần qua. Từ thành phố Lake City
ở Florida, qua điện thoại, anh Andy Tống, 40 tuổi, kể, “Tôi đáp xuống
phi trường Tân Sơn Nhất khoảng 10 giờ tối ngày 28 Tháng Chín. Sau khi
làm thủ tục xong, ra đến ngoài cũng đã 12 giờ khuya. Có hai người bạn,
một Mỹ, một Việt kiều, đã về Sài Gòn trước đó, ra đón tôi.” Theo lời Andy, hành lý
anh rất gọn, chỉ một vali và một túi đeo ngang vai. Trên đường về khách
sạn, anh và hai người bạn ghé vào một quán uống nước, sau đó đi bộ băng
qua đường. Andy kể, “Khi đang đi
bộ băng qua đường chỗ góc Bùi Thị Xuân-Cách Mạng Tháng Tám thì một chiếc
xe Honda chạy ngang và nhanh như chớp, nó giựt chiếc túi tôi đang đeo
choàng qua người, và mặt túi đặt ngay trước bụng.” “Tôi giật mình, nắm
chặt sợi dây túi, nhưng có lẽ họ dùng dao để cắt hay sao đó, mà họ làm
rất nhanh, rất chuyên nghiệp, để giựt cái túi đi, trong khi tay tôi nắm
lại được sợi dây thôi,” anh tiếp tục. Theo Andy, “đó là chiếc
túi hiệu Louis Vuitton rất là chắc, quai họ may và dán keo vào giỏ nên
không thể giựt bằng tay mà đứt được, họ phải dùng một cái gì đó để cắt.
Mà họ làm quá nhanh.” Khổ chủ cho biết trong
giỏ bị mất, ngoài thẻ “social security,” hai thẻ debit, hai thẻ credit,
còn có hơn $14,000 tiền mặt và một chiếc nhẫn cưới. “Rất may lúc đó
passport tôi cất chỗ khác nên không bị mất,” Andy nói thêm. Do giá trị tài sản bị
mất khá lớn, nhất là chiếc nhẫn cưới vô giá, nên Andy cùng hai người bạn
“nhảy liền chiếc taxi vừa trờ tới định nhờ đuổi theo nhưng tài xế từ
chối,” chỉ chở mọi người đến đồn công an phường Bến Thành ngay gần đó để
vào “trình báo.” Anh nhớ lại, “Khi chúng
tôi đến đồn công an thì chỉ có hai người dân phòng trực ở ngoài và một
người công an đang nằm ngủ, phải kêu ảnh dậy.” Theo lời Andy thì người
công an cũng lập biên bản, ghi nhận lại những gì anh nói, nhưng “không
đưa cho tôi bất kỳ giấy copy, biên nhận gì hết.” “Sáng hôm sau, tôi trở
lại chỗ công an phường Bến Thành để hỏi thăm xem họ giải quyết chuyện
mình như thế nào, thì không ai tỏ ra biết chuyện gì. Họ nói tôi tìm lại
người công an mà tôi đã gặp để hỏi,” anh kể tiếp. Andy cho hay, tối hôm
đó, anh lại đến đồn công an phường Bến Thành, cũng không gặp người công
an đã làm việc với anh, mà cũng chẳng ai biết gì về chuyện của anh. “Tôi đi bốn lần như
vậy, xong tôi đến chỗ công an thành phố để hỏi trình bày thì họ nói
không thấy công an phường báo lên, kêu tôi quay trở lại công an phường
Bến Thành hỏi. Tôi đến lãnh sự quán Mỹ tại Sài Gòn nhờ giúp đỡ thì họ
bảo họ chỉ có thể can thiệp khi xảy ra chuyện bị bắt hay chết người, còn
bị cướp giật, mất mát thì chỉ chờ công an giải quyết, họ không làm được
gì,” Andy nói. Anh nêu cảm nhận, “Tôi
đọc báo thấy mới thấy tháng trước đây, có một nhân viên ngoại giao Nga
bị giật dây chuyền ở Sài Gòn, nhưng chỉ vài tiếng sau là công an bắt
được kẻ cướp. Còn đằng này, số tiền tôi bị mất khá lớn, mà đoạn đường đó
cũng có nhiều camera an ninh, mà sao không thấy công an làm gì hết, chưa
kể người này chỉ qua người kia, rốt cuộc coi như không giải quyết gì.” Ngoài chuyện cảm thấy
bất mãn với cách làm việc của “công an nhân dân,” chuyến đi về Việt Nam
của người đàn ông 40 tuổi, nhưng đã có đến 30 năm sống ở Mỹ này lại có
thêm chuyện không vui khi đi vào một quán ăn ở Bãi Sau Vũng Tàu.
“Tôi
và một người bạn vào quán A.K ở Bãi Sau kêu tôm tích. Họ bắt tôm sống
trong hồ cân trước mặt mình 1.7 ký, rồi mang vô làm. Họ tính giá gần
$100 một ký. Nhưng không thể tưởng tượng được là chỉ khoảng 2 phút sau
là món tôm tích đã chế biến xong để mang ra! Đó là những con tôm đã
nguội và cũ, nghĩa là họ lừa mình để bán tôm cũ,” anh Andy nói bằng
giọng thất vọng. Anh cho biết, “Hỏi
những người biết chuyện thì họ nói quán đó tính tiền tôm quá mắc. Nhưng
nếu thật sự là tôm tươi thì
mình cũng chấp nhận, đằng này họ lường gạt quá trắng trợn, vừa bán mắc
lại vừa đưa thức ăn cũ cho mình, khiến tôi cảm thấy sợ quá!’ “Người bạn Mỹ của tôi
nói chắc sẽ không có lần thứ hai anh ta trở lại Việt Nam. Còn tôi, nếu
không vì những việc liên quan đến gia đình dòng họ, chắc tôi cũng không
bao giờ muốn đặt chân về bên ấy nữa. Tôi muốn chia sẻ những gì mình gặp
phải để những ai có về Việt Nam thì nên đề phòng, tránh gặp chuyện bực
mình như tôi,” Andy nói.
(Ngọc Lan) |