FB Huỳnh Ngọc Chênh
Chê Cali
Tâm lý mọi người nói chung, khi đến nơi giàu sang tốt đẹp hơn quê nhà
thì khen hết lời, khen để học tập. Đó là chuyện đương nhiên. Tuy nhiên
người Việt sống trong chế độ cộng sản, thì việc khen chê phải có định
hướng xã hội chủ nghĩa.
Nhớ hồi năm chín mấy của thế kỷ trước, lúc ông phó thủ tướng Trần Đức
Lương mới đi thăm Mỹ về, tui phỏng vấn ông ta về nước Mỹ. Ông vô tư khen
nước Mỹ nhiều thứ lắm, nhưng sau đó chợt nhớ ra, ông tự chấn chỉnh lại,
“nhưng nước Mỹ cũng có nhiều cái xấu lắm”, tui hỏi cụ thể xấu cái gì thì
ông lúng túng nói chung chung, nó bóc lột công nhân ghê lắm, nó tự do
dân chủ quá trớn nên xã hội luôn mất ổn định…
Cũng vào thập niên 90, tui có mặt trong đoàn nhà báo đi thăm Hàn Quốc do
anh Võ Như Lanh, tổng biên tập TBKTSG làm trưởng đoàn. Từ trong quê mùa
của những năm 90, thấy Hàn Quốc, ai cũng choáng ngợp, đi đến đâu, thấy
cái gì cũng khen ngất trời. Khen nhiều đến mức mà một nhà báo tiến bộ
như anh Lanh cũng thấy không ổn, anh chấn chỉnh: khen nhiều rồi, bây giờ
chúng ta phải tìm ra cái chi xấu, cái chi thua VN để chê. Vậy mà cả đoàn
nhà báo gần 10 người, trong ba ngày còn lại không tìm ra một cái gì xấu,
cái gì thua VN để chê. Cuối cùng tui bông phèn một câu rất mất quan điểm
lập trường: Thằng Hàn quốc tệ hơn VN là không chịu để cho Triều Tiên
giải phóng.
Bây giờ tui qua Cali ở gần một tháng, mới khen phở Cali ngon và khen
chuyện quản lý chăm sóc trẻ con tốt đã bị nhiều người Việt XHCN, cháu
ngoan bác Hồ nhảy bổ vào chửi bới, đ*t mẹ thằng bu càng nịnh Mỹ, khen cả
cứt Mỹ cũng thơm hầu xin xỏ suất tị nạn hoặc lợi lộc gì đó.
Chừ tui sợ quá, bằng tự điều chỉnh, tìm cách chê Cali đây.
Thời tiết, đất đai và thổ nhưỡng Cali tệ hơn VN rất nhiều. Bay từ San
Francisco xuống Los Angeles, nhìn xuống thấy cả một vệt đất khô cằn, núi
đồi trùng điệp phủ toàn một màu vàng khô của cỏ cháy hoặc của đất đá trơ
cằn, mỏi mắt tìm một chút màu xanh không thấy.
Khi máy bay hạ thấp xuống mới thấy được cây xanh trong các khu dân cư và
trong các thành phố. Trái với VN, bay ra khỏi thành phố là thấy màu xanh
ngút ngàn.
Cali mưa ít, phía tây tiếp giáp với sa mạc nên thiếu nước trầm trọng.
Hầu hết đồi núi đều khô trọc, nơi nào có rừng thì phần lớn là các loại
cây có dầu như thông, tùng, sồi và cây gì đó rất giống cây bạch
đàn…không khí lại rất khô nên cháy rừng xảy ra thường xuyên dù không bị
đốt. Ngược lại ở VN ta rừng bị cố ý đốt liên miên nhưng cũng chỉ cháy
chút chút rồi tự tắt chẳng cần phải cứu chữa khổ sở như ở Cali.
Chủng loại cây đã ít mà chủng loại chim thú càng ít hơn VN. Tuy nhiên số
lượng của chúng thì nhiều vô cùng. Chim ở đây thịt rất dỡ nên không ai
thèm bắt ăn. Ngỗng, ngan, vịt trời, le le mập ú tràn ngập các hồ nước,
công viên, có lẽ thịt nó tanh lắm và máu nó hôi hơn ngỗng vịt ở VN nên
không bị bắt làm món tiết canh. Tự dưng rất tự hào khi nhớ đến lời ngài
phó thủ tướng tiến sĩ kinh tế Vương Đình Huệ khi ngài cho rằng vịt trời
là mũi nhọn xuất khẩu đặc sản của VN.
Con người ở Cali bị khó dễ mọi điều, bị cấm đoán đủ thứ như cấm uống
rượu bia nơi công cộng, cấm hành hạ thú cưng và gia súc, cấm cả việc
đụng chạm đến chim muông đến cả con sò con ốc, viên đá vô tri. Hôm qua
tui mới đến chơi ở bãi biển Laguna và Dana Point, thấy có biển cấm to
đùng cắm ngay bên mỗi cổng xuống biển với nội dung: Không dắt chó xuống
biển, không dẫm đạp nghêu sò và tất cả các loại sinh vật biển, không
nhặt lượm võ nghêu sò ốc hến, không nhặt sỏi đá, không thay đổi vị trí
của các viên đá sạn… Vì thế mà nhà cầm quyền Mỹ rất tệ khi đã bắt phạt
một vị đường đường đại sứ Việt Nam chỉ vì vị nầy vô tư mò ốc trên suối
để cải thiện.
Cali rất thiếu bê tông, hầu hết nhà cửa phải làm bằng gỗ và vật liệu
tổng hợp đã đành đến các ao hồ sông suối ngay trong lòng thành phố cũng
hiếm khi được kè bê tông hoành tráng như Hồ Tây của Hà Nội. Các khu
hoang dã thì để dưới mức hoang dã, đường đất quanh co, cây cối mọc
nghiêng ngã lộn xộn, um tùm. Nơi nào buộc phải làm đường bê tông để du
khách đi lại cho dễ thì hai bên đường trồng cây cối lau lách lên um tùm
che khuất người với chim thú bên trong, thỉnh thoảng lắm mới bố thí cho
người một chỗ nhòm chim thú hai bên đường bằng cách cắt thấp cây cỏ một
ô chừng vài mét. Hồ Tây và các bờ sông vào thành phố ở VN sạch tưng, đố
hòng tìm thấy một bụi lau sậy hoang dã… làm bẩn cả mắt.
Đất đai Cali rộng hơn VN nhưng toàn đất hoang đồi trọc, dân số thì ít
hơn rất nhiều lại không thuần và ngoan như dân VN.
Dân Cali là một tập hợp hổ lốn phức tạp gồm da trắng, da đen, da vàng,
da đỏ… đến từ mọi phương trời, ngôn ngữ thì hầm bà lằng gồm tiếng Anh,
tiếng Tây Ban Nha, tiếng Tàu, tiếng Việt… Hì hì, lại không có tiếng Mỹ,
thế có ốt dột không.
Dân Cali không ngoan vì họ chẳng sợ thằng nào kể cả thống đốc hay tổng
thống và cũng chẳng thằng nào sợ họ. Họ chỉ sợ mỗi pháp luật, đứng trước
pháp luật thằng nào cũng như thằng nào, cũng xanh mặt, thun cu kể cả
thằng tổng thống. Nghe ngài Trump đang bị thế. Ngược lại dân VN tuy
ngoan ngoãn nhưng rất anh hùng, chẳng sợ pháp luật, chỉ sợ thằng lãnh
đạo cấp trên và thằng chí phèo thôi.
Dân số Cali chỉ gần 40 triệu, đất đai cằn cỗi, tài nguyên không nhiều,
nhưng nó làm ra tiền khủng khiếp, GDP nó đứng thứ 6 toàn cầu nghĩa là nó
chỉ thua 5 nước Mỹ, Tàu, Nhật, Đức, Anh mà thôi. Điều đó chẳng tốt lành
gì, vì của cải đó phần lớn do bóc lột người lao động mà ra. Chỉ 40 triệu
người mà làm ra lượng của cải khổng lồ đứng thứ 6 thế giới thì cường độ
bóc lột, vét kiệt tâm sức người lao động đến mức cùng cực như thế nào
khó mà kể siết. Do vậy nhận định của ngài Trần Đức Lương hoàn toàn không
sai.
Nhà cầm quyền tư bản Cali nói riêng và nước Mỹ nói chung, rất lạnh lùng
và vô ơn. Viết bài bưng bô ca ngợi nó bao nhiêu nó cũng chẳng thèm biết
ơn tặng cho người viết phong bì hoặc ưu tiên cho một chút lợi lộc nào đó
như ở VN. Ngược lại, nói xấu nó hay nói xấu làm mất uy tín lãnh đạo của
nó, nó cũng rất vô cảm, chẳng thèm care.
Do vậy tui viết bài chê Cali này là nhằm phục vụ cái sướng cho các vị
cháu ngoan bác Hồ, những con người mới xã hội chủ nghĩa, mong các vị tha
thứ mà cho tui một suất trở về VN quê hương an toàn.
PS: Tui chỉ quanh quẩn Cali nên chỉ dám chê Cali, tui mà đi hết nước Mỹ
thì phải biết, tui chê không còn manh giáp nào. |