SÀI GÒN NHỎ https://saigonnhonews.com/chong-ky-thi-la-cong-san/
Chống kỳ thị là… cộng sản?
MINH PHƯỢNG
Ngày 3 tháng 4, 2021, tôi lại biểu tình, chống lại sự kỳ thị người Á
Châu, tại hai địa điểm và bởi hai tổ chức khác nhau, một tại Fountain
Valley (FV), Mile Square Park (10 AM-12 PM) và một tại Culver Plaza ở
Irvine (1PM-3PM)
Trước tiên, có một vài sự khác biệt đáng quan tâm tại hai buổi tuần
hành, xin tóm lược sau đây:
Về hình thức, cuộc biểu tình ở FV được tổ chức và có sự điều động hoàn
toàn của người Việt, Vietnamese American Rally Against Asian Hate (#1)
trong khi buổi biểu tình ở Irvine (#2) được tổ chức bởi Vivian Lê và
cộng đồng người Mỹ gốc Á Châu (#2). BTC của buổi biểu tình #1 có chào cờ
Hoa Kỳ và VNCH; cuộc biểu tình ở Irvine, đương nhiên, không có hình thức
chào cờ như vậy.
Theo lời một thành viên trong ban tổ chức biểu tình #1, ông Trung Tạ,
BTC đã gửi giấy mời tất cả các vị đại diện cộng đồng người Việt thuộc
đảng Cộng hòa nhưng không một ai đến, ngoài cô cựu dân biểu Thu Hà, và
Luật Sư Thái Việt Phan, nghị viên Santa Ana, cả hai đều là của đảng Dân
chủ. Một số cựu dân biểu như ông Harley Rouda có tham dự nhưng không có
lời phát biểu. Những vị được mời lên để nói cảm nghĩ gồm: Bác Sĩ Denise
Phan; Bác Sĩ Xuyến Đông; ông Boby McDonald, chủ tịch Orane County Black
Chamber of Commer; ông Raymond L. Cordova, chủ tịch hội South County
Labor; bà Kim Bernice Nguyễn, phó thị trưởng Garden Grove; và ông Sergio
Contreras, ủy viên Đặc Khu Vệ Sinh Midway City Sanitary District.
Cuộc biểu tình ở Irvine có lời phát biểu của bà phó thị Trưởng Tammy
Kim, và những đóng góp từ tấm lòng, từ kinh nghiệm của rất nhiều người
trẻ trong cộng đồng người Mỹ gốc Á, hoặc lai Á châu. Tất cả những bài
phát biểu này, rất cảm động, đều bằng tiếng Anh. Tôi sẽ viết thêm cảm
nghĩ về từng người bên dưới.
Tại cả hai nơi đều có sự tham gia của nhiều người Mỹ da trắng. Số lượng
người da trắng và người Mễ, Ấn Độ tham gia tại Irvine có vẻ nhiều hơn.
Buổi biểu tình #2 ở Irvine cũng có sự tham gia của một người bạn trẻ,
gốc Phi châu. Tôi đã được gặp anh bạn này tại các buổi biểu tình kỳ
trước tại Great Park, và trong buổi tưởng niệm hơn 200,000 người chết vì
Covid-19. Số người Mỹ gốc Á, không phải người Việt, tại Irvine cũng rất
đông, và đa số là người trẻ.
Buổi biểu tình #1 (FV) có những người ủng hộ Trump đến phá đám, chửi
bới, mạ lỵ rất ồn ào. Họ đa số là người Việt, mắng mỏ người Việt. Buổi
tbiểu tình #2 (Irvine) KHÔNG gặp sự phản đối của bất cứ ai, trái lại,
người dân trên đường phố đề có vẻ đồng tình, ủng hộ, bóp kèn vui vẻ rất
nhiều. Có người đến sau khi thấy những biểu ngữ, dù không biết đến cuộc
tuần hành này trước đây.
Nay xin được nói thêm chi tiết và nhận định cá nhân về hai buổi rally
nói trên:
A) Biểu Tình #1 (FV)
Trước tiên, tôi muốn nói đến sự kiện những người đến phá. Báo
Người Việt có đề cập về việc đáng tiếc, đáng buồn này, nhưng cũng
chỉ nhắc sơ thôi. Những người này đã đứng chung với một vài người Mỹ,
cùng ủng hộ Trump và chửi bới, miệt thị, gán cho những người chống kỳ
thị là “cộng sản”. Điều này không làm tôi ngạc nhiên vì tôi đã nghe cái
luận điệu chụp mũ hàm hồ, vô căn cứ, trẻ con đó từ mấy năm nay rồi.
Nhưng một vài người Mỹ da trắng trong đoàn biểu tình với chúng tôi thì
có vẻ rất kinh ngạc, và đã phải thốt lên “Mấy người đó có hiểu được
là họ đang chống lại người giúp cho họ không? Họ nghĩ họ là gì chứ?
Những người da trắng kỳ thị, ghét người da màu sẽ không bao giờ chấp
nhận họ đâu!”. Họ lắc đầu tỏ vẻ bất bình , lẫn bực tức, vì họ không
thể hiểu nổi tại sao lại có người lại muốn bám theo đuôi đám thượng tôn
da trắng, để “được” kỳ thị như vậy!
Những người phò Trump, chống chúng tôi, tuy không đông, nhưng rất lớn
tiếng, và đã mang theo cái loa phát thanh thật lớn, cố tình nói át tiếng
những người biểu tình ôn hòa trong nhóm chống kỳ thị, cũng như dựng một
cái bàn bán nón, áo thun, để ủng hộ cho Trump! Trong nhóm họ, có hai tên
người da trắng. Chúng nói vầy mà họ đứng im, đồng tình (?!): “Đây là
đất của chúng tôi, mấy người không có quyền kêu gào là bị kỳ thị! Đây là
trò quấy nhiễu của đảng dân chủ, muốn cho mấy người kỳ thị ngược lại
chúng tôi, là những chủ nhân của đất nước này!“ Những người Việt
theo Trump có thể vì không hiểu tiếng Anh, hoặc hiểu lõm bõm, nhưng lại
đồng lòng, chấp nhận cái vai trò “người ăn nhờ ở đậu”, biết kính trọng
“chủ nhân ông” da trắng, mặc kệ chính những người cùng màu da, hoặc
chính cả người thân của họ có bị sách nhiễu, trù dập, hành hạ, chế diễu
đến độ nào!
Ở buổi biểu tình cũng có những lời phát biểu rất chân thành, dễ thương
của các em học sinh trung học về nạn kỳ thị chủng tộc và sự mơ ước không
còn phải lo lắng cho những người thân như cha mẹ, ông bà lớn tuổi hoặc
cho chính chúng vì vấn nạn này. Các em đã nói lên nguyện vọng rất chính
đáng của mình, và của rất nhiều người trong buổi biểu tình hôm ấy rằng
chúng tôi không còn muốn bị xem là giống người chỉ biết cặm cụi làm ăn,
nhu nhược, không dám lên tiếng vì mặc cảm thua thiệt hay vì sợ bị đánh
chửi bởi sự kỳ thị.
Điều tôi thấy rất đáng mừng là nhiều em cũng nói lên tình trạng bị dùng
làm bình phong, làm “model minority”. Đây là một cách “chia để trị, một
cái bánh vẽ bởi những guồng máy “trị dân” của những người bảo thủ, da
trắng, chỉ muốn đổ thừa và trút lên đầu người da màu khác những điều tồi
tệ trong xã hội chính họ đã và đang áp bức, đối xử thật bất công.
Sự đối đầu này đã được, thêm lần nữa lợi dụng bởi những kẻ thừa nước đục
thả câu, phá tan cộng đồng người Việt. Tôi muốn nói đến sự có mặt,
“phỏng vấn” (?!) và làm rùm beng lên bởi một người tự xưng là “phóng
viên” tên Lân, YouTuber “Phố Bolsa”. Đây là một người chuyên tung những
tin “giật gân”, để bêu rếu về cộng đồng người Việt hải ngoại là xấu xa,
chia rẽ thù hằn nhau ra sao, với mục đích dễ thấy, dễ hiểu là đem chuyện
khích bác, khác biệt về chính kiến của cộng đồng người Việt ra làm trò
cười, gợi sự chú ý, phỉ báng, rất có lợi cho việc tuyên truyền của “nhà
nước” XHCN!
Những câu hỏi anh ta đưa ra cho tôi, nói rằng là câu hỏi được nghe từ
“phía bên kia” thể hiện sự suy nghĩ hạn hẹp, cố tình đánh lạc hướng vấn
đề ví dụ như câu hỏi là: “Tại sao trong thời gian BLM biểu tình, có
chuyện những tiệm buôn bán hay của hàng người Á châu bị đánh phá không
ai biểu tình mà bây giờ lại đi biểu tình?”. Tôi đã ngắn gọn phân
tích cho anh ta biết hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Người da đen bị kỳ
thị, nhất là bởi cảnh sát, đã vì tức nước vỡ bờ, nên khi George Floyd
chết, họ đã, rất dễ hiểu, vô cùng phẫn uất nên có sự ủng hộ biểu tình
khắp nơi trên thế giới.
Nếu có những kẻ dựa vào thời cơ đó để đánh phá, cướp giựt, thì đó là
chuyện ngoài lề, không ăn chung gì đến việc kỳ thị có hệ thống, trong
thượng tầng cơ sở đã là cái vết nhơ trong lịch sử của Hoa Kỳ từ hằng mấy
trăm năm nay. Việc đánh đồng chuyện hành hung, giết chóc do sự kỳ thị
người Mỹ gốc Á châu với chuyện một số rất ít những kẻ phá bĩnh, đụng đâu
đập phá đó trong các cuộc biểu tình BLM là một hành vi, một lối ngụy
biện giả dối, không lương thiện. Tôi cũng đã nhắc đến vì sao con số
người Á châu bị kỳ thị tăng 150% từ hơn một năm nay: vì chuyện Covid-19
bị đặt tên, bị tru tréo gọi là Chinese Virus bởi chính người đứng đầu
một quốc gia: cựu Tổng thống Trump. Tôi thực sự không hiểu là người đặt
câu hỏi vì kiến thức quá hạn hẹp, chỉ được nghe rao giảng những thông
tin giả dối, cùng sự mê say tôn thờ một “lãnh tụ” từng tỏ rõ sự kỳ thị
người da màu từ khắp nơi, hay là câu hỏi được đặt ra chỉ để cố tình phá
rối với việc cần làm phải làm là chống lại sự kỳ thị bất nhân, vô nghĩa
này!
B) Biểu Tình #2
Ngay sau buổi biểu tình #1 tại FV, tôi đã chạy ngay về thành phố Irvine
để phụ Vivian Lê dựng biểu ngữ cho buổi biểu tình thứ hai trong cùng
ngày. Vivian và một số bạn trẻ đã cùng đứng ra tổ chức và được sự góp
mặt của Tammy
Kim, Vice-Mayor of Irvine city; Anthony
Kuo, Irvine City Council; James
Mai: Irvine Business Leader & CEO.
Những vị này đã phát biểu rất hay nhưng tôi thực sự cảm động khi nghe
những lời thổ lộ chân tình từ các bạn trẻ nói lên những kinh nghiệm của
chính cá nhân họ về sự kỳ thị với cái nhìn rất nhân bản, hồn hậu cho
cộng đồng người Á châu nói riêng và người da màu nói chung. Buổi biểu
tình cũng được sự hưởng ứng rất thân tình của nhiều giống dân khác nhau,
không phải chỉ người da vàng và tất cả đều tỏ thái độ rất lịch sự, nhã
nhặn, đàng hoàng, không gào la chửi bới tục tằn hay khích bác, hạ nhục
bất cứ ai. Một điểm khác nữa là tất cả các vị được thuyết trình, ngoài
những người đại diện cho thành phố Irvine, đều nói tiếng Anh, và là giới
trẻ.
James Mai là một người Mỹ gốc Việt, sinh năm 1977. Gia đình anh đến Hoa
Kỳ từ năm 1975. Anh nói lên kinh nghiệm của mình khi đi học, bị kỳ thị,
cũng như phải chịu đựng những thành kiến về chuyện “model minority” bên
Hoa Kỳ. Tuy anh rất thành công (James là người sáng lập và chủ của nhiều
công ty chuyên lo về các đầu tư, tài chính) nhưng anh luôn nhớ đến những
người đồng hương ngay trong gia đình anh đã từng, vì mới qua Hoa Kỳ, vì
không biết tiếng Anh, trong lúc đau buồn với nỗi nhớ quê hương đã bị
hiểu lầm, bị kỳ thị, khinh miệt đến độ nào.
Một nhà thơ người Mỹ gốc Việt, tên Nicole Vinh-Nguyen, cũng nói lên cái
áp lực khủng khiếp được đặt ra của người “thiểu số gương mẫu” từ khi còn
nhỏ. Nicole đóng góp trong buổi rally với hai bài thơ cô viết rất cảm
động về cái chết của những người Á Đông vô tội vì nạn kỳ thị. Cô cũng
nhắc lại lịch sử kỳ thị có hệ thống đối với người Á Đông, nhất là mỗi
khi có dịch này, bệnh nọ. Đây là một trong những cung cách đối xử phân
biệt mà, theo cô, được đưa ra không ngoài mục đích phỉ báng người Á Đông
vì ganh ghét cũng có, mà vì lòng ghét bỏ, kỳ thị không xóa được của rất
nhiều người da trắng có quyền hành, có động lực thúc đẩy họ phải gìn giữ
những quyền ưu tiên, những đặc quyền đặc lợi cho họ, từ đời này đến đời
khác chỉ vì cái màu da của họ. Tôi cũng đã gặp Nicole tại buổi biểu tình
đầu tiên tại the Great Park sau khi 6 người đàn bà Á Châu bị giết bên
GA. (Xin
xem bài viết về sự kỳ thị và biểu tình hôm đó tại link này).
Tôi cũng có dịp làm quen, chuyện trò thân thiện với một viên cảnh sát
tên Jahid Frough (được thành phố phái đến để giữ trật tự) trong buổi
rally tại Irvine trong lúc chờ Vivian đến (cả tôi và anh cùng đến rất
sớm, khi chưa có ai hết). Jahid đến từ Afghanistan. Anh rất tán đồng
việc chúng ta lên tiếng vì anh bảo chính anh cũng từng bị kỳ thị, ngay
trong sở cảnh sát, trong cương vị một cảnh sát viên chỉ vì cái tên “lạ”
của anh, và vì màu da anh không trắng. Anh nói sự kỳ thị có khi tiềm ẩn,
có khi lộ liễu, nhưng nếu gặp dịp, gặp cơ hội thuận tiện, sẽ bùng nổ hết
sức tai hại bởi những kẻ thực sự nghĩ là họ hơn người khác chỉ vì màu
da, tôn giáo của họ. Anh cảm ơn chúng tôi, tôi cảm ơn sự giúp đỡ của anh
nếu cần. Rất may là không có bất cứ sự việc đáng tiếc nào xảy ra hôm qua
tại buổi biểu tình ở Irvine, không như bên thành phố Fountain Valley.
Việc đóng góp, tham gia, và tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra trong
hai buổi biểu tình tại hai nơi khác nhau, trong cùng một ngày, thật tình
đã khiến tôi buồn vui lẫn lộn, vừa vui vẻ phấn khởi vì sự dấn thân, cất
tiếng nói đĩnh đạc, đàng hoàng của nhiều người trẻ, vừa cảm thấy thêm
thất vọng ê chề vì sự thiếu hiểu biết, những cái nhìn méo mó, hạn hẹp và
nhất là cách thể hiện, cách lên tiếng vô cùng khiếm nhã của một số những
người phò Trump đến độ mù quáng, chụp mũ vô cớ, vô cùng phi lý, không
còn biết phân biệt phải trái, khiến cho người ngoài khinh khi thêm, và
khiến cho các em trẻ phải ngỡ ngàng, tức giận, xấu hổ.
Tôi không còn ngạc nhiên về những điều này, nhưng tôi vẫn buồn vì họ đã
làm cho các em trẻ phải thêm một lần vô cùng thất vọng. Sự kỳ thị là một
căn bệnh nan giải trong xã hội HK nói riêng và thế giới nói chung. Chính
sự kỳ thị này đã và đang gây ra bao thảm cảnh, từ chiến tranh các nơi,
đến cách xây dựng một cộng đồng thiểu số tại HK. Những bạo hành, đánh
phá, tàn sát và đốt cháy tan những thành phố có người da màu đã xảy ra
trong lịch sử chỉ vì sự kỳ thị, khinh khi hoặc ganh ghét họ. Vài thí dụ
điển hình là thành phố Greenwood
tại Missisippi., hay việc thiêu rụi và giết
người trong China Town tại thành phố Santa Ana, ngay tại Orange
County, CA
Sự kỳ thị, coi mạng người da màu là cỏ rác, đáng khinh quả thật quá tàn
ác, hết sức bất công, bất nhân, và đáng xa, đáng sợ, không chấp nhận
được. Chúng tôi, những người già, trẻ gốc Á châu, được sự đồng tình, sát
cánh của những người bạn Mỹ da trắng, chỉ đang làm một việc rất cần
thiết là thể hiện tình người, đòi hỏi công bằng, nhân quyền cho tất cả.
Và tôi chỉ muốn hỏi những người phò Trump và chống lại chúng tôi một câu
thôi: nếu “chống kỳ thị… là cộng sản” thì dường như quý vị đang
quảng cáo không công dùm cho chế độ cộng sản, có phải không ạ? |