TIẾNG DÂN
Chuyện ông Nên và Quốc hội Việt Nam
Jackhammer Nguyễn
Ông Nên và đại biểu Quốc hội thành Hồ
Ông Nguyễn Văn Nên, bí thư Thành ủy thành Hồ không ra tranh cử Quốc hội
tới đây, theo truyền thông trong nước đưa tin.
Sự việc gây ra một thoáng ồn ào trên báo chí chính thống lẫn truyền
thông không chính thống, vì phàm là bí thư thành ủy thì phải là đại biểu
Quốc hội, như “bao đời nay vẫn thế”. Báo
Dân Trí trích dẫn một nguồn tin, nói rằng ông Nên muốn tập trung làm
việc ở thành Hồ, nên không tham gia Quốc hội.
Ông Huy Đức, một người rất thạo tin chính trường Việt Nam, nói rằng,
quyết định của ông Nên là một quyết định cá nhân. Trang
Thời Báo bên Đức cũng cho rằng,
đây là một quyết định cá nhân, để ông Nên có sức lực tập trung thanh
toán thế lực ngầm tại thành phố này của cựu bí thư Lê Thanh Hải.
Tóm lại là cả “hai lề trái, phải” đều cho rằng, chuyện ông Nên không ra
tranh cử Quốc hội là quyết định của cá nhân (dĩ nhiên được Đảng duyệt).
Ông Huy Đức thêm một khuyến nghị là, Bộ Chính trị nên hoan nghênh quyết
định này vì ở Quốc hội chỉ tốn thì giờ vô ích. Khuyến nghị của ông Huy
Đức làm cho người đọc càng cảm thấy là ông Nên “có sáng kiến” trái với
thông lệ của Đảng.
Nếu như cả ba nguồn tôi đề cập bên trên là đúng thì hay quá, đảng Cộng
sản Việt Nam đã cởi mở hơn với ý kiến cá nhân rồi. Nhưng tôi chưa lạc
quan đến mức như vậy, cao nhất là trong một cuộc “hội ý” của Bộ Chính
trị (ông Nên đã là ủy viên BCT sau đại hội 13), ông Nên có ý kiến rồi
được… “duyệt”, chứ không có chuyện ông ấy “có sáng kiến” rồi “bút phê”
vào danh sách ứng cử Quốc hội của thành Hồ, rồi đưa ra công chúng mà Bộ
Chính trị, Trung ương Đảng không biết gì.
Làm thế ông Nên bị kỷ luật chứ chẳng chơi. Dĩ nhiên, tôi mong cho tôi
sai, vì dù sao chuyện sáng kiến đó, nếu có, cũng là một bước nhỏ nhoi
của dân chủ hóa.
Quốc hội cũ bầu Chính phủ mới, Quốc hội mới duyệt Chính phủ vừa mới
bầu
Tôi cũng đồng ý là, Quốc hội Việt Nam chỉ là chỗ chơi cho vui, có mấy
người Việt Nam nào chú ý, thế cho nên, để cho những người như ông Nguyễn
Thiện Nhân vào đó làm là phải đạo, vì ông này ở đâu, làm gì, cũng chả
ảnh hưởng tới ai. Nhưng khổ nỗi là cơ cấu Quốc hội lại là nơi mà đảng
CSVN quảng cáo cho nền “dân chủ đại nghị” của mình, thành ra bắt buộc
phải có, làm thành một hình thức trang trí cho hoạt động đối ngoại vậy.
Nhưng không phải hình thức thì không quan trọng, nó cũng quan trọng như
khi ta mặc quần áo ra đường vậy. Quốc hội Việt Nam quan trọng đối với
Đảng đến mức mà Đảng bất chấp mọi phi lý, vô bổ để cố gắng duy trì nó,
như là câu chuyện tỷ lệ ngoài Đảng chẳng hạn. Một cố gắng rất buồn cười
của Đảng về việc duy trì đồ trang trí Quốc hội là câu chuyện bầu Chủ
tịch nước, Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội.
Số là, đã lỡ mang danh nền dân chủ đại nghị, tức Quốc hội là nơi “bầu”
ba vị trí cao cấp đó của nhà nước, chính phủ, vốn chỉ có một đảng nên cả
ba vị đều phải là thành viên Quốc hội, vì nếu không thì lấy đâu ra mà
bầu?
Thế nhưng việc bầu ba chức danh này sẽ được quốc hội cũ bầu ra, trước
khi có quốc hội mới. Lần này, kết
quả sẽ được công bố lần lượt vào các ngày 31/3 (Chủ tịch Quốc
hội), 2/4 (Chủ tịch nước), và 5/4 (Thủ tướng).
Nhưng mãi đến ngày 23/5 các thành viên Quốc hội, tức là các nghị sĩ “dân
bầu”, mới biết được mình có trúng cử hay không. Ngộ nhỡ ba vị Chủ
tịch Quốc hội, Chủ tịch nước, Thủ tướng vừa được bầu lại không trúng cử
thì sao?
Hỏi thì hỏi cho vui vậy thôi, chứ tôi và mọi người đều biết là cả ba vị
ấy đều trúng cử cả.
Trở lại chuyện ông Nên không ứng cử đại biểu Quốc hội. Đồng ý là ông
phải bỏ thì giờ cho chuyện quan trọng ở thành Hồ, không có thời gian làm
chuyện trang trí, nhưng xin lặp lại là, chuyện trang trí vô cùng quan
trọng, cho nên Đảng phải duyệt cái đã. Tôi không tin là ông Nên có sáng
kiến “xé rào” như người ta nói. |