Anh Ba Sàm
15-10-16

Đối thoại với Tổng Trọng về cuộc chiến chống tham nhũng

Bùi Quang Vơm

 

Ông Trọng,

Theo dõi những việc ông làm dồn dập trong thời gian gần đây, người ta nhận thấy một cuộc chiến chống tham nhũng do Ông khởi động, có thể đang bắt đầu. Chưa biết có thể được gọi là tổng công kích hay không, nhưng có lẽ là mộc cuộc chiến tổng lực, có quy mô chưa từng có và có lẽ cuộc chiến sẽ không hề dễ dàng.

Nếu các quy tắc đạo đức có thể chấp nhận rằng giữa những kẻ đối địch vẫn có sự kính trọng, thì Ông hãy tin rằng, dù đối địch với Ông về ý thức hệ tư tưởng, tôi không ngại nói ra rằng, với việc làm này, Ông xứng đáng được tôn trọng.

Bắt đầu có thể là những mệnh lệnh được phát ra từ kết luận của cuộc họp đầu tiên của ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng, mà Ông là Trưởng ban, ngày 18/04/2016. Đây là một trong những hoạt động đầu tiên sau những việc ổn định tổ chức, phân công cán bộ của bộ chính trị sau đại hội đảng XII vào tháng hai, cho thấy trọng điểm hoạt động trong nhiệm kỳ này của ông chính là công việc phòng chống tham nhũng.

Một mặt cho thấy ông quyết tâm thực hiện cam kết có từ hội nghị Trung ương 4 cuả Đại hội XI, một mặt giải thích lý do mà ông đạt được gần như một trăm phần trăm phiếu nhất trí ông ở lại tiếp tục vai trò Tổng bí thư của nhiệm kỳ thứ XII, mặc dù ông đã quá tuổi.

Sẽ không có ai, trong bộ chính trị mới, đủ sức và đủ mưu lược để thay ông làm việc đó. Ông là người đánh trống và nếu ông đi, ông sẽ phải mang tiếng là đánh trống bỏ dùi. Hãy khoan nói về những âm mưu được chính ông cài cắm ngay trong những việc làm này, mà nhiều người cho rằng, ông cố tình bới ra cái trò chống tham nhũng đầy khó khăn, không thể kết thúc trong một thời gia ngắn, kết hợp với việc ông tạo ra một đội ngũ bộ chính trị non nớt, ngơ ngác, cừu và sói ngồi chung một mâm, việc lựa chọn ông tiếp tục cầm cờ gần như là chuyện đương nhiên, là lựa chọn duy nhất. Và với tư cách cá nhân, tôi ủng hộ và chúc ông thành công.

– Những ổ đánh tập trung ưu tiên của ông là thành phố Hồ Chí Minh, nơi tư lệnh của nó là bí thư Lê Thanh Hải đã mắc mưu ông mà ngã ngựa. Vụ Vũ Thị Huyền Như mà trong 4000 tỷ lưà đảo, vụ thụt két khống 9000 tỷ của ông Phạm Công Danh, không thể chỉ có riêng mụ này, hay riêng Phạm Công Danh ăn hết bấy nhiêu tiền, luật ăn chia, dù có bị vi phạm vì lòng tham quá độ chỗ nào đó, thì phần chuyển tới hệ thống chóp bu quyền lực, là bất khả tránh khỏi. Nhưng những điểm tới trên cùng, chưa được chính thức sờ tới, đang vẫn được giữ trong bóng tối, nhưng không, và không hề được tha, nó như thanh gươm Damascus treo lơ lửng, và cả hai vụ án này đều chưa hề kết thúc, Toà vẫn kết luận tiếp tục điều tra, vì theo chỉ thị của hội nghị 18/04, là «kết luận đến đâu xử lý tới đó». Nhưng ít nhiều, những vụ án được lựa chọn khởi điểm đều có mầu sắc tư nhân lừa đảo, nghĩa là, những gì phía sau nó, theo tôi hiểu, ý của ông là, nếu muốn đều có thể phớt lờ, hoặc bới tới cùng, tuỳ thuộc thái độ đối tượng.

– Ngày 3/06/2016 báo Thanh Niên đưa tin xe Lexus tiền tỷ tư nhân mang biển xanh công vụ. Người gồi trên chíếc xe deluxe ấy là tỉnh uỷ viên, phó chủ tịch tỉnh Hậu Giang có tên là Trịnh Xuân Thanh, cựu chủ tịch Hội đồng quản trị Tổng công ty xây lắp Thuộc tập đoàn dầu khí Việt Nam, nơi trước đó, vào những năm 2008-2011 đã gây ra vụ thất thoát và thua lỗ khổng lồ 3.300 tỷ, nhưng được phong anh hùng lao động thời kỳ đổi mới năm 2011, và tiếp tục được lên chức, chánh văn phòng bộ công thương, cho đến một ngày, lặng lẽ trở thành phó chủ tịch Hậu Giang, một tỉnh nhà quê, xa tít mù, nằm ngoài mọi sự ồn ào, mọi chấn động tham nhũng. Và ông này lại trúng đại biểu quốc hội với phiếu cao nhất tỉnh. Ông ta chỉ bị lộ vì một chiếc xe có giá 5 tỷ, sang trọng như thế lại ngang nhiên vung vẩy giữa một vùng nghèo đói, dân cư kiết xác. Một ông phó chủ tịch tỉnh lại đi nhờ xe của một người tài xế chỉ được trả lương có vài triệu đồng một tháng, lại phải thuê ông ta từ Hà Nội vào. Chuyện như đuà mà có thật.

Ngày 18/07/2016, Ông trực tiếp chỉ đạo kiểm tra khoản lỗ 3.300 tỷ của PVC, vụ phong tặng danh hiệu anh hùng lao động, vụ đề bạt chánh văn phòng bộ Công thương, vụ lẩn trốn không qua luân chuyển về Hậu Giang… Những chỉ đạo này của Ông là chính xác, vì vậy mà Trịnh đã buộc phải cao chạy tháo thân.

Nhưng thằng cha ăn cắp của công này không thể thoát. Ăn cắp thì chạy lên trời vẫn là ăn cắp. Hắn có thể thách ông đưa hắn ra toà công khai, có luật sư độc lập, có chứng kiến quốc tế, vì hắn biết chắc chắn các ông không tìm ra bằng chứng, và nếu có, các ông sẽ không thể trưng ra, bởi trong những kẻ đã nhận tiền từ tay hắn, có những kẻ giống như ông, bên cạnh ông…

Nhưng số tiền mà hắn đang có, số biệt thự mà hắn đang là chủ nhân v.v…hắn không có cách nào chứng minh được là bằng mồ hôi nước mắt và tài thao lược, hắn làm ra trong khoảng bốn năm, 2008-2011. Như vậy, hắn đang cầm nắm trong tay hắn, đang sở hữu những tài sản mà không phải của hắn, theo định nghĩa thì là của ăn cắp, và hắn là một tên ăn cắp. Chả có một quốc gia nào, chả có một thế giới nào, dù thế giới đó chống chế độ cộng sản đến cùng có thể chấp nhận và chứa chấp một tên ăn cắp.

Dư luận nói là Trịnh chỉ là phát súng khai hoả, phía sau nó là cựu bộ trưởng Vũ Huy Hoàng, là nguyên chủ tịch Hội đồng thành viên Tập Đoàn dầu khí Việt Nam (PVN) Đinh La Thăng, và tất nhiên trên những kẻ này là ông trùm Mafia Nguyễn Tấn Dũng. Từ những việc này, những con người này, rồi sẽ lần lượt, ông Hoàng Trung Hải, ông Nguyễn Văn Bình ở cấp thượng đỉnh. Nhưng ở phía dưới, trước mặt ông, còn 13 tập đoàn kinh tế quốc doanh, 10 tập đoàn tỷ phú tư doanh, hàng chục nghìn công ty quốc doanh, hàng trăm nghìn doanh nghiệp cả công và tư doanh nhưng không làm kinh doanh mà chỉ sống bằng quan hệ, có quan chức của 64 tỉnh, có quan chức cuả 4 thành phố trực thuộc, có 713 huyện, có 9043 xã, có 590 thị trấn, có 1581 phường. Nếu ông không nhận ra rằng, những cú đấm của ông chỉ là những cú đấm vào bị bông, cuộc chiến sẽ còn dài, và có lẽ rất dài, đánh muôn đời không hết.

Tuy nhiên, mặc dù mới mở màn, tôi tin rằng vụ ông Trịnh Xuân Thanh sẽ không có chém giết khốc liệt. Vì ông Đinh La Thăng, là người thông minh, ông ta đã biết không thể thắng. Ông Dũng đủ tiền và đủ tàn bạo, nhưng ông Dũng không còn lực lượng, quân của ông ta chỉ có âm binh, nghĩa là chỉ đánh vụng trộm, không thể thắng. Vũ Đức Thuận sẽ buộc phải khai hết. Hàng trăm công ty ma, tức là hàng trăm chủ tài khoản toàn đứng dưới tên giả, có bao nhiêu là của ông Thăng, có bao nhiêu là của ông Dũng, bây giờ, chắc chắn bộ công an đã nắm.

Ông Thăng sẽ chối bỏ rằng ông ta không hề biết tới những tài khoản đó và không biết những đồng tiền nằ̉m trong tài khoản đó đi về đâu, cho và của những ai. Không hoàn toàn tất cả có chứng từ. Ông ta có thể thoát, nếu ông Tṛọng cho thoát.

Cho nên ông Thăng đã chọn giải pháp buông vũ khí đầu hàng. Ngày 05/10/2016, theo báo Thanh Niên, ông đã tuyên bố,“Về việc ông Trịnh Xuân Thanh hiện Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có chỉ đạo, Ủy ban Kiểm tra T.Ư đã kiểm tra. Hiện nay đã khai trừ Đảng đối với ông Trịnh Xuân Thanh. Bộ Công an có hết sức quyết liệt làm rõ, khởi tố, điều tra, truy nã trong và ngoài nước. Thủ tướng cũng đã có chỉ đạo khởi tố vụ án, xử lý nghiêm vụ Trịnh Xuân Thanh theo đúng chỉ đạo của Tổng bí thư, xử lý đúng người, đúng tội, đúng quy định pháp luật”.

Ông Thăng chính thức chối tội, chính thức bỏ rơi thuộc hạ, nhảy ra khỏi con thuyền sắp đắm. Điều này có nghĩa là ông Trịnh Xuân Thanh không còn chỗ dựa để thách thức ra Toà nữa, ông sẽ vĩnh viễn sống chui lủi như chuột tại nước ngoài, không còn biết đến mặt trời, đồng nghĩa với việc tiền của và sự giầu sang của ông cũng phải đem xuống hầm ngầm, không vênh vang được.

Nhưng ông Đinh La Thăng có yên phận không? Ông Trọng sẽ xử như thế nào và ông Dũng, nhất là những kẻ giang hồ ăn lộc của cả hai ông sẽ xử ông Thăng ra sao, còn là chuyện chưa biết của những hồi kịch tiếp theo! Chúng có chém nhau thì cũng có lợi cho Ông.

Theo tôi, cả những kịch bản này, có thể Ông cũng đã tiên liệu trước. Thiên hạ gọi Ông là con “cáo già lú lẫn”, điều này bao hàm cả ý thán phục lẫn sự cay cú vì Ông là kẻ thù không đi cùng đường với họ, trong những người này Ông thưà biết rằng có cả tôi, vì chính sự thông thái của Ông cản đường đi của chúng tôi, cản đường dân tộc tới một nền dân chủ đích thực.

– Ngày 22/09/2016, Ông đã phát lệnh điều tra vụ mua bán VGA của Mobifone, nghĩa là Ông bắt đầu trực tiếp đối diện với cha con ông Dũng. Vụ Mobifone có bàn tay trực tiếp của Nguyễn Thanh Phượng, con gái ông Dũng. Và số tiền biển thủ gần 6000 tỷ, không thể không có phần Nguyễn Thanh phượng. Sau cô con gái, dù ông Dũng có thể không làm gì, thì cái bóng của ông cùng những tín hiệu mà ông làm như vô tình đưa ra, đủ để mọi chuyện được dàn xếp. Cuộc chiến sẽ đến hồi cao điểm ở vụ án này. Có thể thương vong khốc liệt sẽ xảy ra ở đây, nếu cha con ông Dũng không chịu buông vũ khí đầu hàng. Theo bản tính thì ông Dũng sẽ không từ một thủ đọan nào, kể cả chuyện thuê người ám sát ông, hay cho người âm thầm đầu độc ông theo cái cách đã từng xảy ra với Nguyễn Bá Thanh. Và ông Dũng làm được, vì chính những kẻ đang kiếm bộn tiền, những đại gia đã chiếm những khoản lợi thu hàng triệu đô hàng ngày có thể thủ tiêu ông, ngay cả khi không có lệnh trực tiếp của ông Dũng, họ đã từng làm như thế và luôn sẵn sàng làm như thế. Tôi tin, Ông đã nghĩ tới điều đó, và đã có chuẩn bị, đúng không?

– Ngày 21/09/2016, ông công bố quyết định của ban bí thư thành lập đảng uỷ Công An, trong đó, lần đầu tiên trong lịch sử đảng, đích thân Ông, Tổng bí thư trực tiếp tham dự thường trực đảng uỷ, Ông yêu cầu tăng cường mật vụ phản gián, tăng cường thanh lọc. Ngày, 1/10/2016, Ông phát động chiến dịch chống Tham nhũng, tuyên bố sẽ đưa 6 vụ đại án ra xét xử từ nay cho tới đầu năm 2017. Cùng với quyết định này là việc Ông triệu tập hội nghị trung ương 4, khóa XII, ngày 9/10/2016.

Bằng những việc làm này, Ông phát động một chiến dịch tổ̀ng lực, dùng hội nghị 4 khoá này để nhắc lại, lấy biểu tượng của hội nghị TW 4 khóa XI làm ngọn cờ, lấy Bộ công an làm lực lượng nòng cốt, qua đó lấy nghị quyết hội nghị lần này nhằm rà soát, phân loại, bao vây và cô lập đối tượng trong nội bộ đảng có biểu hiện phản bội, thiết quân luật và siết chặt hàng ngũ, củng cố nhất quán tư tưởng và hành động, chặn trước và làm tan rã những âm mưu, thủ đoạn cuả những phần tử còn trung thàng với ông Dũng hay với các thế lực ngầm, khủng bố tinh thần những kẻ chao đảo.

Tôi tin và thực tâm tôi mong ông thành công trong chiến dịch này. Ông đã từng thành công từ việc tước quyền trưởng Ban phòng chống Tham nhũng Trung ương ra khỏi tay ông Dũng năm 2012. Ông đã đẩy được ông Dũng ra khỏi Bộ chính trị ở đại hội XII đầu năm 2016. Dù trước hay sau, tôi vẫn là người chống lại ông đến cùng, thâm tâm tôi vẫn thưà nhận là ông có công. Ông là một trong những con người chịu trách nhiệm về sự man rợ, tụt hậu của đất nước, nhưng trong khi mắc những tội ác đó, Ông đã có công tiêu diệt một tên đồ tể, một tên trùm tham lam và một tên phá hoại. Tôi có ý nghĩ rằng, nếu để cho ông ta cầm quyền thêm năm năm nữa, chắc chắn ông ta sẽ vo đất nước này như vo một tờ giấy rồi đút gọn vào tay con gái ông ta, vào két sắt của ngân hàng Bản Việt.

Hãy thử làm một con tính nhanh thế này. Theo báo Đầu Tư, bình quân một năm, tổng vốn đầu tư cho phát triển là khoảng 70 tỷ đô, trong đó khu vực nhà nước chiếm 31% = 21.7 tỷ. Đây là số tiền được giải ngân ra toàn xã hội từ tiền ngân sách, tức là do chính ông Dũng là chủ tài khoản. Luật lại quả là 2%,một thứ luật bất thành văn, nhưng bất khả vi phạm, tức là bất cứ người nào nhận tiền được giải ngân cũng đều phải nộp lại, thì số tiền quay lại là khoảng 430 triệu đôla. Trong số tiền này, theo “luật”, phần của ông Dũng là 10%; bộ chủ quản 10%, chủ tài khoản trực tiếp, thường là Tập đoàn hay Tổng công ty, 20%; Ban quản lý dự án 10%, công ty tổng thầu 20%, còn lại là các thầu phụ và các ngân hàng. Như vậy, ông Dũng riêng khoản này có ít nhất 43 triệu đô la/năm. Trong 10 năm làm thủ tướng. Chỉ tính 5 năm nhiệm kỳ hai, ông Dũng phải có ít nhất 43*5= 215 triệu. Đây là con số tính ước lệ tối thiểu, tôi dám cam đoan, nếu trong túi ông ta có ít hơn hai triệu đô, cứ đem đầu tôi ra mà chặt. Các chuyên gia nói, con số thực 10 lần lớn hơn, nghĩa là khoảng 2 tỷ đôla. Dù sao cũng chỉ là con số cảm tính, nói cho có chuyện.

Nhưng Ông Trọng ạ, dẫu tin và mong rằng chiến dịch này của Ông sẽ thành công, tôi vẫn phải nhắc lại rằng, những việc làm của Ông, suy cho cùng vẫn là một việc làm vô bổ.

Vì sau chiến dịch này, tất cả sẽ vẫn tiếp diễn, như cũ và tệ hơn cũ. Chính ngay cái nghị quyết trung ương 4 lần này của Ông, cũng khẳng định như vậy. Trong hội nghị này Ông yêu cầu phải “ra Nghị quyết về “Tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng; ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong nội bộ“. Ông nhấn mạnh rằng “Đây là vấn đề hệ trọng, vừa cơ bản, vừa cấp bách. Tại các Đại hội VIII, IX, X và XI, Đảng ta đã nhấn mạnh sự cần thiết phải ngăn chặn, đẩy lùi tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống”.

Nhưng cũng chính tại hội nghị này, Ông đã xác nhận rằng “Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống và những biểu hiện quan liêu, tham nhũng, lãng phí, tiêu cực, lợi ích nhóm… trong một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trong đó có lãnh đạo, quản lý và người đứng đầu các cấp không những chưa được ngăn chặn, đẩy lùi, mà có mặt, có bộ phận còn diễn biến tinh vi, phức tạp, nghiêm trọng hơn”.

Như vậy, vấn đề tham nhũng đã được các ông đấu tranh“bền bỉ” từ suốt đại hội VIII, tức là suốt 5 kỳ Đại hội, nghĩa là suốt 25 năm, nó không hề giảm, mà còn diễn biến tinh vi, phức tạp, nghiêm trọng hơn”.

Trong khi các ông luôn rêu rao nguyên tắc tôn trọng công tác tổng kết thực tiễn. Tôi không nhớ đã đọc ở đâu trong các tài liệu lý luận của các ông, rằng Nếu những gì có thể lặp lại tới năm lần, có cùng bản chất, thì đó là quy luật. Những gì đã là quy luật thì hiện tượng đó thuộc về bản chất, không thể thay đổi bằng cải tạo. Chỉ có thể thay đổi bản chất bằng cách mạng.

Nếu những đúc kết này của các ông là đúng thì Tham nhũng có tính thuộc về bản chất của chế độ, không thể cải tạo, cần phải làm một cuộc cách mạng thay đổi nó về bản chất. Tức là phải huỷ bỏ cái chế độ sinh ra nó, chế độ độc tài đơn đảng, thay vào đó một chế độ có bản chất khác nó, ngược lại nó, tức là chế độ dân chủ đa đảng.

Ngay việc tổng kết các tình trạng tham nhũng suốt hơn hai mươi năm, trong tài liệu của các ông cũng chỉ ra hai nhóm tham nhũng nguy hại nhất là Tham nhũng của các quan chức được giao quyền làm chủ tài sản công, và tham nhũng của những người có quyền giữ tài sản công với những cá nhân có tiền ngoài hệ thống.

Ở nhóm thứ nhất, những người được giao giữ tài sản công là những kẻ ăn cắp trực tiếp, tất nhiên là những quan chức trực tiếp nắm quyền quản lý. Hoặc bằng cách thụt két trực tiếp, lập chứng từ khống, khách hàng khống, hàng hoá giao dịch khống, như Huyền Như và Phạm Công danh, hoặc đội giá hàng mà nhà nước phải mua, như Dương Chí Dũng mua ụ nổỉ, như Lê Nam Trà mua AGV, hoặc đánh giá tụt xuống khi bán như khi đưa ra đấu thầu bán các giá trị tài sản của nhà nước, như các trụ sở , các khu đất vàng, các công ty quốc doanh cổ phần hoá, tất cả nhằm ăn chia chênh lệch giá, hoặc giải toả tiền vốn của nhà nước dưới dạng đầu tư để biến tiền nhà nước thành tiền tư nhân như Đinh La Thăng cùng bè lũ Trịnh Xuân Thanh. Có thể kết luận rằng, ở 100% các công ty quốc doanh đều xảy ra tình trạng lạm dụng quyền chiếm dụng tài sản nhà nước. Đó là đặc trưng giữa việc trao quyền tự chủ tài chính, nghĩa là quyền sử dụng đồng tiền, trong khi đồng tiền đó không phải là tiền của họ, lãi thì họ chia nhau tiền thưởng, và lỗ thì họ báo cáo lên trên bằng lý do khách quan, và ngân sách phải chịu.

Dạng thứ hai là dạng dùng quyền quản lý tài sản quốc gia, thông đồng với các tập đoàn tư nhân, các công ty tư doanh, hạ thấp giá tài sản quốc gia, nhượng bán những vùng đất đặc lợi, các khoáng sản của nhà nước, chia chênh lệch với nhà đầu tư v.v..Đây là dạng các bí thư và chủ tịch từ xã, huyện, tỉnh, thông đồng bán tài sản như đất đai, tài nguyên rừng và khoáng sản địa phương cho các cá nhân có tiền, các đại gia, các tập đoàn tư nhân…như tập đoàn Vingroup, tập đoàn Masan, như tập đoàn Vạn Thịnh Phát v.v…Ở dạng này, những thế lực có quyền, các cá nhân được trao quyền đại diện sở hữu tài sản quốc gia thông đồng với nhà đầu tư , thoả thuận đánh giá thấp tài sản , nhưng sau khi chuyển nhượng, kích cho giá tăng vọt và chia nhau chênh lệch.

Ở cả hai nhóm tham nhũng này đều có đặc điểm chung là sự kết hợp giữa Quyền và Tài sản công. Như vậy, muốn triệt tiêu tham nhũng, chỉ cần hai nhóm biện pháp. Một là triệt tiêu quyền hạn, hai là triệt tiêu tài sản công.

Ông và hệ thống đảng của Ông đã không làm như vậy. Trong nghị quyết TW 4 vưà rồi các ông đưa ra 5 nhóm giải pháp:

Trước hết, thường xuyên làm tốt công tác giáo dục chính trị, tư tưởng cho đội ngũ cán bộ, đảng viên.

Hai là, tăng cường giáo dục, rèn luyện đạo đức cách mạng đối với mọi cán bộ, đảng viên, nhất là với những cán bộ lãnh đạo, quản lý.

Ba là, tiếp tục đẩy mạnh việc học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh.

Bốn là, đẩy mạnh tự phê bình và phê bình trong Đảng.

Năm là, tăng cường công tác kiểm tra, giám sát và thi hành kỷ luật Đảng”.

Như vậy theo các ông, tham nhũng có nguồn gốc từ sự xuống cấp, tha hoá về đạo đức của đảng viên, và sự thiếu kiểm tra kiểm soát. Các ông tự nhận theo chủ nghĩa vô thần và tôn thờ chủ nghiã duy vật biện chứng. Nhưng trước một hiện tượng tham nhũng là hiện tượng hoàn toàn thế tục, và có mục đích duy nhất là lợi ích vật chất, các ông lại chọn giải pháp duy tâm. Chỉ cần uốn nắn và lên gân về tinh thần, tư tưởng và đạo đức. Trước một đống tài sản vô chủ và sự cám dỗ của giàu sang sung sướng, không có loại tư tưởng, loại lý tưởng nào, không có thứ đạo đức nào, không có tấm gương đạo đức giả cuả thần tượng nào có thể ngăn cản được. Còn tự phê bình ư. Ông đã tự nhận ông là một thằng ăn cắp bao giờ chưa. Người ta có thể tự nhận mình là kẻ đốn mạt và bẩn thỉu không. Trong chính tổng kết của hội nghị TW 4 cũng xác định, trong suốt năm kỳ đại hội “chưa có vụ tham nhũng nào được phát hiện bởi tổ chức đảng”. Hãy xem ông Dũng cũng khuyên người ta hãy sống tử tế, thì biết danh dự trong những con người cộng sản từng cống hiến hết đời của các ông, thực chất là cái gì.

Còn kiểm soát quyền lực, vâng, các ông đã tăng cường kiểm soát từ sau Hội nghị TW 4 khóa XI. Đây là tổng kết của chính các ông : “Trong 5 năm (chủ yếu là 4 năm thực hiện Nghị quyết Trung ương 4), toàn Đảng đã xử lý kỷ luật gần 1.400 tổ chức đảng và hơn 74.000 đảng viên ở các cấp. Trong số bị kỷ luật, có 82 tỉnh ủy viên và tương đương; hơn 1.500 huyện ủy viên và tương đương; gần 3.000 đảng viên bị kỷ luật bằng hình thức cách chức; hơn 8.700 bị khai trừ ra khỏi Đảng và hơn 4.300 cán bộ, đảng viên phải xử lý bằng pháp luậtNăm 2012, Ban Chỉ đạo lập 7 đoàn kiểm tra ở 11 tỉnh, thành phố và 7 cơ quan Trung ương; bổ sung 43 vụ án, 25 vụ việc có dấu hiệu tham nhũng thuộc diện Ban Chỉ đạo Trung ương theo dõi. Năm 2013, lập 4 đoàn kiểm tra, giám sát việc khởi tố, điều tra, truy tố, xét xử các vụ án tham nhũng lớn ở 8 tỉnh, thành phố. Năm 2014, kiểm tra, đôn đốc công tác phòng, chống tham nhũng ở 7 bộ, ngành Trung ương. Năm 2015, lập 7 đoàn kiểm tra, giám sát, đôn đốc công tác đấu tranh phòng, chống tham nhũng tại 4 bộ và 10 tỉnh, thành phố).”

Và thực tế là bất chấp kiểm soát, bất chấp số đảng viên cán bộ bị xử lý ngày một lớn, tham nhũng “không những chưa được ngăn chặn, đẩy lùi, mà có mặt, có bộ phận còn diễn biến tinh vi, phức tạp, nghiêm trọng hơn”. Sau cái Hội nghị TW 4 lần hai này, Ông sẽ cần bao nhiêu lần nưã. Có thể khai trừ hết đảng viên để triệt tham nhũng không.

Đã có những năm kỳ Đại hội để tổng kết và học tập, vớí một đội ngũ bao gồm gần 25.000 giáo sư tiến sĩ, các ông vẫn không nhận diện đúng bản chất của tham nhũng là là sự kết hợp quyền lực với tài sản công.

Đây có thể là sự ngu dốt của hệ thống, cũng có thể là sự cố tình lưà bịp dân chúng bằng cách khuếch trương quyết tâm chống tham nhũng một cách giả hiệu. Nếu vì ngu dốt thì thật nguy hiểm. Còn nếu là một sự lưà bịp cố tình thì thật là nhục nhã.

Chuyện thật là đơn giản. Chỉ cần một nền tư pháp độc lập và tư hữu hoá mọi loại tài sản. Mà các ông đánh chém nhau ròng rã 30 năm không phân thắng phụ.

Đừng có điều khiển pháp luật bằng nghị quyết và chỉ thị. Các ông làm ra luật theo ý các ông, rồi chính các ông lại bằng chỉ thị, bằng những cú điện thoại, thậm chí có những cú phôn bằng sim rác để vô hiệu hoá các điều luật ấy. Bà Từ Huy thì mượn ông Trần Đĩnh để gọi hệ thống kiểm soát quyền lực của các ông là một vòng luẩn quẩn, chạy vòng quanh như “Đèn Cù”, nhưng có người dùng cụm từ khác, rằng các ông “vừa đá bóng vưà thổi còi”. Các ông ăn cắp của dân, chia chác nhau tiền của tài nguyên quốc gia, rồi các ông hò hét tiến hành “kiểm tra sát sao, nghiêm khắc kỷ luật và thành thật rút kinh ngiệm.” Cho nên ông Nguyễn Bá Thanh mới kêu là “rút kinh nghiệm suốt năm kỳ Đại hội chưa hết”. Ông Dũng là thủ phạm nghiêm trọng nhất của tệ tham nhũng, lại nắm quyền Trưởng ban phòng chống tham nhũng suốt mười năm cầm quyền, nên dưới trướng ông ta, ông Trần Văn Truyền chủ nhân của năm căn nhà có nguồn gốc nhập nhằng lại là Tổng Thanh tra chính phủ suốt năm năm, ông Đinh La Thăng, sau khi biến 7 tỷ đô lúc đến thành 1,9 tỷ đô khi rời khỏi PVN, lại leo lên được chân uỷ viên bộ chính trị, bí thành uỷ Sài Gòn, Hoàng Trung Hải sau chiến tích cấp phép Formosa lại đỉnh đương làm bí thư Hà Nội, còn ông Nguyễn Văn Bình thì lên trưởng Ban kinh tế, trong khi lúc sinh thời, hình như ông Nguyễn Bá Thanh có lấp lửng, bê bối nhiều nhất có lẽ là ngành ngân hàng..

Các ông chạy vòng quanh như Đèn Cù, vì chính các ông ép Quốc hội phải ghi vào điều 4 hiến pháp rằng các ông là lực lượng lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện mọi hoạt động cuả xã hội, rồi các ông lại nói là các ông xây dựng một nhà nước pháp quyền, cuả dân, do dân và vì dân. Cuả dân mà các ông chỉ định nhau cầm quyền, chia nhau lợi lộc và khi dân phản đối thì các ông cho cảnh sát đàn áp và buộc tội dân là theo đuôi bọn khủng bố.

Luật pháp cuả các ông không có hiệu lực, vì chính những kẻ thực thi pháp luật là những kẻ phạm tội. Chính những kẻ hò hét to nhất bảo vệ luật pháp chính là những tên ăn cắp tài sản quốc gia thô bỉ nhất. Chính những cảnh sát mặc đồng phục nhân danh pháp luật là những tên vi phạm pháp luật lộ liễu và thiếu đạo đức nhất.

Hãy hình dung đi, nếu trong xã hội có một nền tư pháp không chịu sự giật dây và lũng đoạn bởi lãnh đạo đảng, nếu luật pháp có thể xử được cả Tổng bí thư. Nếu có những công ty điều tra tư nhân. Nếu có báo chí độc lập, và nếu tiếng nói của người dân được tự do và được pháp luật bảo vệ, thì chắc chắn là ông Dũng đã có thể ra trước vành móng ngựa từ lâu rồi, chứ không phải bây giờ vẫn ung dung đi nghe hát và thăm đền chuà, rồi khuyên mọi người tử tế.

Và chính Ông, Ông từng nói rằng Luật pháp là “thể chế hoá cương lĩnh của đảng”, các quyền lực chính quyền được “phân công nhưng thống nhất về chính trị”, nghĩa là cả lập pháp, hành pháp và tư pháp đều thống nhất ở sự lãnh đạo của đảng, cuả Ông. Có nghĩa là Quốc Hội, Chính Phủ hay Toà án đều nằm dưới đảng, không có lệnh đảng thì không cái gì có giá trị hiệu lực. Triệt tiêu Quyền bây giờ có nghĩa là triệt tiêu đảng. Đó là điều không thể xảy ra. Đó là điều mà có thể Ông không muốn và nếu muốn chưa chắc thực hiện được, bởi vì không có gì khó hơn là tự từ bỏ quyền lực.

Bí quyết tiêu diệt tham nhũng thứ hai là triệt tiêu tài sản công, hay còn gọi là giải tư tất cả những tài sản vô chủ hay hay tài sản nhà nước. Trước hết và quan trọng nhất là trả quyền tư hữu ruộng đất về cho dân. Đất đai thuộc sở hữu bao đời của dân, do lao động nhiều đời của họ, họ có quyền sỡ hữu chính đáng. Không một bí thư hay chủ tịch xã, hay bất cứ một cán bộ đảng nào có quyền tước đoạt của họ. Không một tập đoàn nào, nếu không thoả thuận được với chính chủ sở hữu thì không ai mua được, dù họ có nhiều tiền hối lộ quan chức. Vì chỉ đơn giản là thuận mua vưà bán, và theo luật. Lập tức sự chiếm đoạt cưỡng bức biến mất. Lập tức không còn dân oan.

Tài sản công trong tay 13 tập đoàn quốc doanh, đang chiếm tới 80% tổng tài sản cố định của quốc gia, phải được giải tư, cổ phần hoá, xã hội hoá sở hữu xuống còn không quá 20%, là biện pháp nhanh nhất biến cái đống của vô chủ trở thành có chủ, trước con mắt tham lam, thèm khát của lũ quan lại có thẻ đảng. Còn để đó như một thứ tài sản vô chủ thì chúng sẽ còn biến dần vào túi quan lại, và sẽ tiếp tục có những kẻ vênh vang giàu có bằng tiền ăn cắp được.

Sẽ có chuyện định giá không đúng, sẽ có móc ngoặc giữa người bán và người mua, sẽ có chuyện thất thoát, lợi dụng chiếm đọat của công thành của riêng, nhưng bên cạnh những biện pháp chặt chẽ, hãy sẵn sàng đau đớn một lần cho vĩnh viễn.

Không ai tự ăn cắp của chính mì̉nh, đó là lý do tham nhũng chỉ xảy ra ở các doanh nghiệp quốc doanh, mà không bao giờ có chuyện tham nhũng tại các doanh nghiệp tư doanh. Khi một ông đảng viên được giao quyền chủ một tài khoản, một chủ tịch hội đồng quản trị, một giám đốc, nghĩa là có quyền quyết định chi tiêu và sử dụng, nhưng những đồng tiền trong tài khoản, mặc dù có nguồn gốc từ tiền thuế của dân, trên thực tế là những đồng tiền vô chủ.

Nhưng xoá bỏ sở hữu tư nhân về ruộng đất, quốc hữu hoá và tập thể hoá những tài sản thuộc tư liệu sản xuất được xem là những thành công lớn nhất của cách mạng vô sản. Trong khi đảng cộng sản vẫn khăng khăng con đường xây dựng xã hội chủ nghĩa và kiên trì tiến tới xây dựng xã hội cộng sản. Trong cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ đuá độ lên chủ nghĩa xã hội, (Bổ sung, phát triển năm 2011) vẫn ghi rõ “kinh tế quốc doanh và kinh tế tập thể vẫn phát triển và ngày càng chiếm vị trí quan trọng…” và chính Ông, Ông cũng tự hỏi không biết “Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”.

Và trong thâm tâm, các ông vẫn chờ đợi một khoảnh khắc nào đó để một lần nữa làm laị cách mạng vô sản, nghĩa là quốc hữu hoá, hay tước đoạt mọi tài sản cá nhân để biến nó thành tài sản quốc gia, vì vậy mà các ông cự tuyệt trả quyền sở hữu đất về cho dân, và tìm mọi cách trì hoãn giải tư các tập đoàn quốc doanh. Liệu các ông có làm được việc đó không. 80 năm nữa, xã hội này chịu để các ông tổng khởi nghĩa vũ trang một lần nưã giành chính quyền à.

Ông sẽ vẫn thất bại, Ông Trọng ạ. Ông quyết tâm chống tham nhũng, tôi hiểu. Nhưng rất tiếc là cái quyết tâm ấy của ông không phải vì dân tộc, mà vì đảng của ông. Ông tiêu diệt ông Dũng, và cái tham nhũng bắt nguồn từ ông Dũng, tôi ủng hộ ông. Nhưng nếu ông chỉ dừng lại đấy, nếu luật pháp vẫn nằm trong tay các ông, và vẫn còn thứ tài sản vô chủ thì tham nhũng vẫn còn. Đất nước sẽ vẫn chìm trong lạc hậu và đói khát, ngưpời dân vẫn không được hưởng những quyền tối thiểu.

Nếu Ông thực tâm muốn cứu đất nước này, tôi khuyên ông hãy can đảm từ bỏ chế độ độc tài. Khi bênh vực ông, người ta quy cho tôi là tay sai của cộng sản, là phản bội dân chủ. Nhưng quả thực, trong những con người thuộc hàng ngũ lãnh đạo cái đảng của Ông, tôi không tin và không đặt hy vọng vào ai. Ông thưà biết, với một người có thể tự sửa năm sinh của mình chỉ để mưu cầu chức vụ, thì người ấy có thể cho cái gì là đê tiện. Ông Đinh Thế Huynh có thể là một người chưa lấm bùn, nhưng tin rằng ông có một phẩm chất trong sạch, thì tôi nghi ngờ, ít nhất vì ông này từng năm lần hội thảo lý luận với Trung Quốc. Dù ông ta có trong sạch, thì sau những năm lần vụng trộm với lãnh đạo cộng sản Trung Quốc, chắc chắn ông ta cũng thâm hiểm và thủ đoạn không thua người cộng sản Trung quốc, ít nhất cũng vì không còn một người Việt nào tin vào lãnh đạo cộng sản Trung Quốc nưã.

Ông Trọng ạ, tôi vẫn tin có cái gì đó ở cái bề ngoài rất “giáo làng” của ông. Không biết có phải cái chất phác bên trong từ cha sinh mẹ đẻ còn lại nơi con người Ông không giấu được. Giá như Ông tổ chức hiệp thương với các tổ chức xã hội dân sự, với các tiếng nói dân chủ để thỏa thuận một hệ thống giá trị mới cho đất nước, làm cơ sở cho việc xây dựng một chế độ xã hội mới, dân chủ và tiến bộ thì thật may mắn cho dân tộc. Đó là con đường ngắn nhất tới văn minh mà không có mất mát hy sinh hay đổ máu. Nếu không phải ông, tôi đặt hy vọng vào ông Vũ Đức Đam, hoặc ông Võ Văn Thưởng, mặc dù ai thì cũng tốt.

Người của các Ông, trong bộ máy tuyên truyền chống diễn biến, gọi tôi là Tiến sĩ hoang tưởng. Họ đã sai, vì tôi không phải là tiến sĩ, tôi chỉ có bằng kỹ sư. Nhưng bảo tôi hoang tưởng thì họ vừa sai vừa đúng. Cứ hình dung xem. Một quả lắc, sau những giao động do lực tác động từ bên ngoài sẽ tắt dần và trở về vị trí thăng bằng cố định. Loài người cũng vậy, xã hội lúc khởi thuỷ là đa nguyên, sau những biến động do những tư tưởng nhân tạo tác động, làm nó biến dạng, sẽ quay trở lại thạng thái tự nhiên của nó. Nghĩa là nó sẽ quay về tính đa nguyên vốn có và sẽ ổn định. Chủ nghĩa cộng sản, với tư cách là một thứ tư tưởng nhân tạo, là ngoại lực cuối cùng làm biến dạng xã hội, cũng sẽ không tự duy trì được, và sẽ tự kết thúc. Nó chỉ cò dao động yếu ớt ở Việt Nam, ở Cuba, ở Triều tiên và Trung Quốc. Xã hội Việt Nam đang đến rất gần ngày cuối cùng đó của chủ nghĩa cộng sản. Tôi tin như vậy và chắc chắn tôi không hoang tưởng. Nhưng họ sẽ đúng khi tôi giám tin rằng chính ông Trọng là người sẽ vứt bỏ cái xung lực cưỡng bức cuối cùng, để giải thoát cho xã hội Việt nam khỏi chế độ độc tài gần phát xít, một lần cho muôn đời. Tôi có thể đúng là lả kẻ hoang tưởng.

Tôi là người tin vào kết thúc đa nguyên của xã hội. Đúng, tôi là môn đồ của chủ nghĩa dân chủ đa nguyên, và tôi không giấu Ông rằng tôi là thành viên của Tập hợp Dân chủ Đa nguyên. Dù tôi không nói ra thì các ông cũng đã biết. Không có tháng nào tôi không nhận được một message từ một người của các ông với lời hỏi thăm “anh mới quay lại Paris, luôn bên cạnh anh và mong anh khoẻ”. Nhưng trong hộp thư ấy, tôi đã dọn sạch, chỉ còn lại một mình cái con người không mặt mũi ấy. Tôi cũng biết, ông Tô Lâm là một Tiến sĩ, nếu có gì thất học, thì cái thất học ấy hẳn cũng rất phải chăng, nên tôi cứ để đấy, để hàng tháng nhận lời hỏi thăm của các ông.

Ngay câu chuyện đối thoại với ông hôm nay cũng là chuyện không tưởng, vì trước mặt tôi là màn ảnh vô hình. Có thể ông không nghe được điều tôi nói. Nhưng tôi cũng biết, những kẻ phục vụ ông sẽ không bỏ sót một lời.

Và người mơ mộng là một người bệnh, nhưng là bệnh tốt, ít nhất cũng vô hại với người khác.

Tạm biệt Ông.