FB Nguyễn Anh Tuấn
26-10-2018
Di sản của một người
Chưa cần đợi tới sau này mà ngay bây giờ người ta đã bàn đến di sản của
Chu Hảo. Một di sản thật đáng tự hào: Góp công đầu đưa Internet vào Việt
Nam – điều đã giúp Việt Nam không rẽ theo hướng bế quan tỏa cảng như Bắc
Hàn trong một giai đoạn gay go của lịch sử, và sẽ còn mang đến vô vàn
những thay đổi tốt tươi cho đất nước.
Chủ trì việc dịch và xuất bản hàng trăm đầu sách kinh điển về chính trị,
kinh tế, văn hóa giúp nhiều thế hệ người Việt nhìn thế giới theo một
cách khác với cách mà cảnh sát tư tưởng mong muốn.
Và, quan trọng hơn cả, Chu Hảo, trong những giờ phút buộc phải tỏ bày
một thái độ – khi sửa đổi Hiến pháp, bàn thảo Luật An ninh Mạng, hay lúc
Trần Huỳnh Duy Thức tuyệt thực, đã cho công chúng thấy một trí thức chân
chính khác một trí thức gian ngụy như thế nào, bằng cách đặt những gì
cao quý lên trên những thứ thấp hèn, dẫu bản thân có rơi vào vòng rủi
ro.
Trong khi đó, ở phía bên kia, Trần Cẩm Tú – người ký quyết định kỷ luật
Chu Hảo, có lẽ rồi cũng như những tiền nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra
Trung ương của mình – Trần Quốc Vượng, Ngô Văn Dụ, Nguyễn Văn Chi – sẽ
chẳng thể để lại ngay cả là một vết gợn trong lòng công chúng.
Mà ngay cả cấp trên của Tú – người đứng sau quyết định kỷ luật kia và
đang ở tột đỉnh quyền lực – có lẽ rồi cũng chỉ chìm vào lịch sử như một
thứ bọt biển. Hãy nhìn tiền nhiệm của ông ta, Nông Đức Mạnh chẳng hạn,
nếu được công chúng nhắc nhớ đến thì chỉ như một trò cười đi kèm đôi ba
lời vớ vẩn ‘trồng cây gì, nuôi con gì’. Hay như một tiền nhiệm khác vừa
nằm xuống, để lại gì trong lòng công chúng ngoài chút xôn xao về chuyện
quá nhiều đất lúa bị lấy làm lăng mộ, trong khi báo chí quốc doanh dẫu
có tới 1000 tờ sục sạo mãi cũng chỉ được câu chuyện đom đóm mơ hồ thuở
ấu thơ làm nén nhang hồi tưởng?
Đáng thương thay cho một đám người, dẫu ở đỉnh cao quyền lực, có tên
tuổi hẳn hoi nhưng rồi lại thành vô danh với lịch sử và nhanh chóng bị
lãng quên bởi công chúng, vì chẳng để lại di sản gì. Án kỷ luật mà họ
vừa tuyên, bởi thế, chỉ như tiếng thở dài tị nạnh với Chu Hảo – một
người có di sản. |