Cách mạng
từ trên xuống
ở Việt Nam
Đầu
tháng 5/2021, nhà báo Huy Đức
có viết một status
trên Facebook của
ông, đề nghị một
cải cách cho nền hành
chính công
ở Việt Nam.
Status
khá dài, tựu
chung thì ý chính là việc
bổ nhiệm các viên chức
hành chánh ở các
bộ của chính phủ
trung ương, ở các sở
của các tỉnh, nên
xem là những viên
chức chuyên nghiệp
chứ không phải là
nhà chính trị. Áp dụng
được điều này, theo ông Huy Đức,
là để tránh
“tư duy nhiệm kỳ”, nôm
na là “có làm tốt thì
hết nhiệm kỳ thì hết
chuyện, việc gì phải
cố”.
Nếu
tôi không lầm
thì đây là mô hình được
áp dụng ở hầu hết các
nền dân chủ
phương Tây, trong đó các nhà chính trị
cứ cạnh tranh nhau, nhưng các viên chức
hành chánh và chuyên môn thì làm việc
không lệ thuộc vào
ý thức hệ của người đó.
Trong status ông Huy Đức kèm
theo hai từ tiếng Anh là
career (viên chức chuyên
nghiệp) và
political appointee (viên chức
được bổ nhiệm theo đảng phái chính trị).
Ông Huy Đức
cho rằng các nhà chính trị
Việt Nam trong mô hình này cạnh
tranh, “vận động” trong Đảng (cộng sản) để đạt được vị thế appointee.
Theo tôi ông Huy Đức
sai ở vài điểm.
1/
Ở Việt Nam chỉ có
một đảng, không thể
so sánh các cuộc
cạnh tranh chính trị
trong các kỳ bầu cử
công khai ở phương
Tây và các cuộc
tranh giành, ông Huy Đức
gọi là vận động, kín
như bưng ở các kỳ
đại hội đảng ở Việt Nam.
2/
Ở Việt Nam toàn
bộ các viên chức
nhà nước, từ cấp sở
của các tỉnh lên
đến các bộ
của chính phủ trung
ương đều là … chính trị
gia cả, vì họ đều là
đảng viên Đảng
cộng sản cả. Hiện nay khi một người quyết định vào Đảng
Cộng sản, thì trong tâm trí anh ta/chị
ta là để bảo đảm
con đường hoạn lộ sau này. Điều
thú vị là
con đường hoạn lộ đảng viên
có vẻ cũng phát triển
sang cả các công ty tư nhân Việt
Nam, khi mà các công ty này cũng có chi bộ
đảng.
Mối
lo sợ cũng ông Huy Đức
về cái gọi là
“tư duy nhiệm kỳ” ở Việt
Nam, trên góc nhìn tổng
quát là không đúng, vì chỉ
có một nhiệm kỳ bất
tận của Đảng Cộng sản Việt Nam trên cả
nước, từ năm 1975 cho đến nay.
Đề
nghị của ông Huy Đức,
trên thực tế, là
đề nghị Đảng Cộng sản Việt
Nam “phi chính trị
hóa” các viên chức,
một đề nghị không bao giờ
được chấp nhận. Đây cũng là một
điều thú vị khác
trong hệ thống xã hội
chính trị cộng sản
hiện nay. Một mặt Đảng Cộng sản Việt Nam tuyên bố
chính trị là
chủ soái (học
sinh học chính trị
từ lớp 9 lớp 10), mặt khác lại
đàn áp các nhà chỉ
trích, không cho họ
làm chính trị.
Tuy nhiên tôi nghĩ rằng
đề nghị của ông Huy Đức
cũng là một cố gắng
trong cái gọi là
cuộc cải tổ Việt Nam, vốn
bắt đầu từ năm 1986, khi Đảng Cộng sản Việt Nam chấp nhận kinh tế thị
trường. Ta cũng có thể
gọi “cải tổ” là một
cuộc cách mạng từ
trên xuống.
Các cuộc
cách mạng
từ dưới lên, như cách mạng
Pháp, cách mạng
Nga, cách mạng cộng
sản Trung Quốc,… thường gây nhiều
đổ máu, mà hiệu quả
có khi không bằng các
cuộc cách mạng
từ trên xuống như
Nhật Bản (với cuộc cải cách Minh Trị)
hay nước Anh, Hà Lan, thậm
chí là Hoa Kỳ.
Theo quan điểm
của tôi thì Việt
Nam chưa bao giờ có cách mạng
cả. Cái gọi là
cách mạng mùa thu
1945 thực ra là một
chính biến trong
phong trào giải phóng
dân tộc. Người cộng sản đã
chiếm lấy danh từ cách
mạng trong cuộc chiến Việt
Nam, nhưng thực sự những vùng mà họ
quản lý trong thời
giản xảy ra cuộc chiến tranh, không có biến
chuyển xã hội nào
có thể được gọi là
cách mạng, thậm chí
họ đàn áp cách mạng
như vụ Nhân Văn giai phẩm.
Tất cả những “ý tưởng
cách mạng” của họ
đều thất bại thảm hại, từ cải cách ruộng
đất cho đến hợp tác hóa. Ngay cả
điều mà người ta
thấy rằng việc cổ võ nam nữ
bình quyền của Đảng
Cộng sản là đúng, thì tình trạng
xã hội Việt Nam
hiện nay không thể
gọi là đã có cuộc cách
mạng đáng kể
nào để nâng
cao vai trò phụ
nữ.
Bên cạnh
đó, có những
toan tính, dù bất
thành, từ bên
trong Đảng Cộng sản để cải
cách, để tiến hành
một cuộc cách mạng
từ trên xuống.
Ít nhất một cuộc cách
mạng như thế đã
thành công là cuộc “đổi
mới” năm 1986, khi Đảng Cộng sản phải đối mặt với sự sụp đổ của chính
họ.
Tất
cả những đề nghị cải cách trong
các năm qua đều có
thể được gọi là
toan tính làm cách mạng từ
trên xuống, từ
chuyện “chính phủ
phải có trách nhiệm
giải trình” (Lê Đăng Doanh), cho đến
thi tuyển công chức
(rất gần với đề nghị của ông Huy Đức
về phi chính trị hóa
hệ thống công chức),
cho đến việc tự ra ứng cử quốc hội của các cựu
viên chức, cựu đảng
viên, toan tính cho bầu
cử cấp xã,…
Mục
đích cuối
cùng của những toan
tính cách mạng từ
trên xuống này
là một nền dân chủ
từ dưới lên, với
điểm quan trọng nhất là quyền
bầu cử của dân chúng.
Nếu
các nhà cải
cách mơ ước như thế
thì cuối cùng
cũng là mô hình dân chủ
kiểu phương Tây. Nhưng mô hình này đang bị
thử thách nghiêm trọng
trong cao trào dân túy mấy
năm qua, rõ rệt
nhất là tại Mỹ và
Ấn Độ, làm cho ý định
cải cách bên trong Đảng
Cộng sản Việt Nam bị chùn bước,
thậm chí có người,
như các ông Huỳnh
Thế Du, Nguyễn Sĩ Dũng, lên tiếng
nói rằng mô
hình “dân chủ tập trung” là
có ưu thế hơn (có
khi họ gọi là thủ
đầu). Chứng minh khó tranh cãi của
ý kiến này
là việc đại bại của Mỹ, Ấn
Độ, và cả châu
Âu nữa
trong năm đại dịch 2020.
Đảng
Cộng sản Việt Nam hiểu rõ rằng
dân chúng Việt Nam
hiện nay không có khả
năng làm một cuộc cách
mạng từ dưới lên
trên. Xã hội Việt Nam đang
chuyển từ sản xuất nông nghiệp
lên công nghiệp gia
công và chế tạo
(gia công nhiều
hơn), hàng triệu nông
dân đang thay đổi cuộc
sống thường nhật không đủ
sự cố kết để làm cách mạng,
nhóm cư dân đô thị
và công nhân thì ít và không có động
lực nào để thay đổi
xã hội (cách
mạng). Tầng lớp cư dân
đô thị này thậm
chí cảm thấy họ
sống tốt với Đảng Cộng sản vì họ
gìau có hơn đại đa
số phần còn lại của
dân chúng. Việc
thay đổi nhỏ giọt của Đảng cầm quyền (một mình) từ
trên xuống là
đủ để không có cuộc
cách mạng nào
xảy
ra.
Vậy
liệu trong tương lai ngắn Việt Nam sẽ có
một cuộc
cách mạng từ trên
xuống không? Theo
quan điểm của tôi
là không, vẫn là
nhưng thay đổi nhỏ giọt,
không đâu vào đâu, nhưng cũng không
ảnh hưởng gì vì sự
thụ động xã hội của
dân chúng.
Nhưng não trạng
này của
nhà cầm quyền, và
của dân chúng là rất
nguy hiểm. Không ai muốn
phá bỏ cái
hiện trạng, statu quo, mà
nhà quan sát chính trị
Việt Nam rất sắc sảo là Vũ Hồng
Lâm gọi là
bộ
máy trục
lợi (rent seeking)
Bộ
máy này cộng
với chủ nghĩa tư bản thân hữu
đang lên như diều
gặp gió tại Việt
Nam, sẽ đào sâu khoảng
cách giàu nghèo, sẽ
tạo thêm các bất bình
xã hội hiện nay vẫn còn
đang được (bị) kiểm soát.
Những vụ án như vụ
Hồ Duy Hải (công an mua chứng
cứ phạm tội ngoài chợ),
hay vụ Vincom báo công an trừng
trị người tiêu dùng, vụ
Đồng Tâm… sẽ tiếp
tục làm cho một
cuộc cách mạng từ
dưới lên có khả
năng xảy ra, mà khi xảy
ra thì rất đẫm máu.
Trở
lại đề nghị phi chính trị
hóa hệ thống công
chức nhà nước
mà ông Huy Đức đưa
ra (ông không dùng từ
phi chính trị hóa),
tôi xin kể câu chuyện
một người bạn. Anh này hơn tôi vài tuổi,
là một dược sĩ
giỏi, xuất thân từ
gia đình bình dân tại
Sài Gòn, tốt nghiệp
đại học sau năm 1975. Anh bạn làm việc
rất tốt và chỉ sau
vài năm được làm
cửa hàng phó một
cửa hàng dược phẩm
thời bao cấp. Một ngày đẹp
trời, ông cửa hàng
trưởng, trong lúc
trả dư tửu hậu, nói:
loại như mày lên
phó vầy là hết
rồi.
Anh bạn
nghỉ việc làm linh tinh, sau này
thời mở cửa, ra được tiệm
thuốc tây trong khu
công nhân, và cũng ăn nên làm ra, nhưng tiền
bạc thì cố gắng
chuyển ra nước ngoài, đứa
con trai học rất giỏi cũng tìm cách ra nước
ngoài nốt.
Vậy
là có thể
có con đường thứ
ba, không cách mạng
từ dưới lẫn từ trên, Việt
Nam không cần cách
mạng. Một số tầng lớp dân
chúng cũng không cần và
không thích ở Việt Nam.
Con đường thứ ba này đưa đến
một Việt Nam đông đúc, làm gia công hàng hóa và trồng
lúa rẻ
tiền cho thế giới.
|