Song Chi
Có lẽ từ
lâu, người dân Việt Nam đã không
còn quá kinh ngạc trước những
câu phát biểu của các chính
khách, quan chức nước nhà. Kể
cũng lạ, toàn những người bằng
cấp đầy mình (nếu so với nhiều
quốc gia thuộc hàng phát triển
trên thế giới thì quan chức,
chính khách Việt hơn hẳn về việc
có nhiều bằng cấp, học hàm, học
vị, nghe rất to, rất oai), vậy
mà cứ hễ họ mở miệng phát ngôn
thì hoặc là dốt nát, hoặc vô
cảm, vô trách nhiệm, ích kỷ và
nhất là hết sức coi thường nhân
dân. Dường như họ luôn nghĩ nhân
dân là một lũ ngu nên muốn nói
gì thì nói!
Nếu mà kể
cho hết những phát ngôn để đời,
đạt tới tầm đỉnh cao…dốt nát
hoặc gây sốc cho người nghe của
chính khách, quan chức Việt
trong những năm qua thì chắc
không sao kể xiết.
Trong
những ngày gần đây, lại thêm một
số “lời vàng tiếng ngọc” của vị
này vị kia khiến dư luận bức
xúc.
Trong
phiên họp Ủy ban thường vụ quốc
hội vào cuối tháng 9 vừa qua,
các đại biểu đã đưa ra thảo luận
vấn đề về Quyền im lặng cho bị
can và người bị tạm giữ, xét
rằng đây lả một yêu cầu cấp bách
cần được thực hiện sớm để đảm
bảo công bằng cho những người bị
tạm giam, tạm giữ, phù hợp với
luật quốc tế. Thế nhưng, tiến sỹ
luật và là Ủy viên thường trực
Ủy ban Tư pháp của Quốc hội, Đại
biểu Quốc hội khóa 13 Đỗ Văn
Đương lại phát biểu:
“Quyền im lặng khác với quyền
bào chữa. Quyền im lặng không
phải quyền con người, mà quyền
bào chữa mới là quyền cơ bản của
người phạm tội trong tố tụng
hình sự. Nó nhằm thực hiện chức
năng gỡ tội”.
“Trong đấu tranh chống tội phạm,
bao giờ cũng phải dung hòa giữa
lợi ích nhà nước, công cộng và
cá nhân. Nếu như quá chú trọng
vào lợi ích của nhà nước thì
quyền của người dân sẽ bị vi
phạm, ngược lại nếu mở rộng quá
nhiều quyền dẫn tới tùy tiện thì
lại gây ra nhiều khó khăn, trở
ngại cho công tác điều tra, giải
quyết vụ án. Chính vì vậy phải
dung hòa hai yếu tố này là bài
toán khó mà nhiều nước quan tâm.
Vì vậy, thực tế có nước quy định
quyền im lặng, có nước không,
hoặc nếu quy định thì cũng
khuyến cáo người bị bắt nên
thành khẩn khai báo”, ông
Đương nói thêm” ("Quyền im
lặng đưa vào Luật: Nên hay không
nên?", VTV).
Ông Đỗ
Văn Đương không biết hay cố tình
quên rằng nạn ép cung, bức cung
ở VN đã trở thành báo động, rất
nhiều người khi bị đưa vào đồn
công an tạm giữ để điều tra,
thẩm vấn đã bị bạo hành đến
chết, hay hàng loạt những vụ hàm
oan do bị bức cung, điển hình là
vụ ông Nguyễn Thanh Chấn phải
ngồi tù oan 10 năm, chỉ vì họ
không được quyền im lặng, được
quyền có luật sư?
Nghe ông
Đỗ Văn Đương nói “quyền im lặng
không phải là quyền con người”,
lại nhớ ông Nghị Hoàng Hữu
Phước, cũng là đại biểu Quốc hội
VN khóa XIII, cũng thuộc đoàn
đại biểu TP.HCM, nói về Luật
Biểu Tình tại Quốc hội ngày 17
tháng 11 năm 2011.
Ông Phước
lập luận: “Biểu tình là để
chống lại chính phủ….Biểu tình
gây ra nạn tắc đường “xâm hại
quyền tự do đi lại của người
dân…”, “Biểu tình là ô danh…
Việt Nam chưa phải là siêu cường
kinh tế để có thể chi tiền đài
thọ cho một sự ô danh”.
Và ông
Phước thẳng thừng đòi bỏ Luật
lập hội và Luật biểu tình ra
khỏi chương trình nghị sự suốt
nhiệm kỳ Quốc Hội khóa XIII.
Sao mà họ
giống nhau thế, không chỉ về sự
dốt nát mà cả sự coi thường con
người, coi thường nhân dân.
Và chắc
nhiều người cũng chưa quên, đại
biểu Quốc hội Đỗ Văn Đương trước
đây từng bị nhiều người đặt là
"ông Nghị rau muống" vì cách so
sánh khi bàn về…lạm phát tại kỳ
họp Quốc hội khóa XIII tháng 8,
2011:
“Tôi
đi các nước thấy giá tiêu dùng
đắt đỏ, một đĩa rau muống xào ở
Thượng Hải tới 200 nghìn, nhưng
ở Việt Nam chỉ mấy chục. Trong
nước tôi đi chợ rau muống ở đô
thị có thể 5000 đồng/mớ, đi
xuống vùng nông thôn chỉ 2000,
xuống nữa có khi rẻ hơn… Rất
nhiều hàng hóa của mình được
giảm giá, đồng tiền của mình về
Việt Nam được tự do, có giá trị.
Cần xem lại đánh giá chỉ tiêu
lạm phát này xem có đúng không,
theo tôi không phải là cao
nhất.”
Ngày
1.10, tại cuộc họp của Ủy Ban
thường vụ Quốc hội về nợ xấu của
ngành ngân hàng, Chủ nhiệm Ủy
ban Pháp luật Phan Trung Lý lại
đặt câu hỏi:
“Tôi
thấy ở Hàn Quốc người ta coi nợ
xấu là của toàn xã hội, nên kêu
gọi người dân đóng góp tiền,
vàng để giải quyết nợ xấu. Chúng
ta có học tập được không?”
Câu “gợi
ý” này đã nhận được nhiều ý kiến
bức xúc phản đối, ngay trên
nhiều tờ báo trong nước hay báo
chí ở ngoài nước, trên các trang
mạng xã hội. Rằng ai làm nấy
chịu, ngành ngân hàng lúc ăn nên
làm ra, lợi nhuận khủng khiếp
nhưng vẫn chỉ biết tăng lãi suất
rất cao để hưởng lợi, chẳng hề
chia sẻ gì cho người dân, còn
khi làm ăn thất thoát, đổ bể, nợ
xấu kinh hoàng như hiện nay thì
lại "đề nghị" dân phải đóng góp
để giải quyết? Mà đại đa số
người dân thì vẫn còn đang phải
vất vả kiếm sống từng bữa, phải
oằn lưng gánh đủ thứ thuế, phí
chồng chất, chưa đủ hay sao?
Ông Lý
chắc cũng đọc báo, biết những
câu chuyện thương tâm của dân
mình như một em học sinh lớp 3
đang đạp xe đi học về, vì đói
quá mà loạng quạng ngã xuống
mương chết đuối; một người mẹ vì
quá quẫn bách đã thắt cổ chết,
phần để chồng con có chút tiền
phúng điếu, phần để địa phương
thương tình xét cho gia đình chị
vào sổ hộ nghèo, có thể vay vốn
làm ăn, vay tiền cho con đi học;
một người bán vé số chỉ vì bị kẻ
xấu lừa khoảng 3 triệu đồng
(khoảng 150 U.S. dollar) mà phải
tự tử v.v…
Đó là
chưa nói đến việc ông Lý đưa ví
dụ Hàn Quốc ra để so sánh là
không đúng vì hai môi trường,
hai hệ thống luật pháp, đường
lối kinh tế…hoàn toàn khác,
nghĩa là lại chứng tỏ mình dốt
nát, ngồi dưới đáy giếng bàn
chuyện trên trời, như một số
quan chức khác ở xứ ta.
Và cuối
cùng, trong buổi tiếp xúc cử tri
Hà Nội trước kỳ họp Quốc Hội
sáng ngày 6.10, người đứng đầu
đảng cộng sản VN, ông Tổng Bí
thư Nguyễn Phú Trọng lại có một
câu phát biểu về việc chống tham
nhũng khiến những ai có hiểu
biết, và ưu tư trước tình trạng
tham nhũng đã trở thành hết
thuốc chữa ở VN, phải nổi đóa.
Ông Tổng
Bí thư nói rằng:
“chủ trương nhất quán của Đảng,
Nhà nước là kiên quyết chống
tham nhũng, lãng phí, tiêu cực,
hư hỏng trong nội bộ.”
Nhưng “xử lý trước mắt phải
nghĩ lâu dài, giữ cho được ổn
định để đất nước phát triển.
Không phải xới tung lên tất cả,
gây mất niềm tin, nghi kỵ lẫn
nhau, rối loạn sẽ rất nguy hiểm.
"Phải
bình tĩnh tĩnh táo, rất khôn
ngoan, có con mắt chiến lược.
Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy
rồi, đánh con chuột đừng để vỡ
bình, làm sao diệt được chuột mà
bảo vệ được bình hoa. Tức là
phải giữ cho được cái ổn định".
(“Tổng Bí thư: Diệt chuột
đừng để vỡ bình”
(VietnamNet).
Nhiều
blogger bình luận: nói như thế
chả khác nào vẽ đường cho hươu
(đám quan lại tham nhũng) chạy,
bởi vì đám quan tham nhũng ấy
nay biết rõ rằng quan điểm của
người đứng đầu đảng cộng sản và
cả chủ trương chống tham nhũng
của VN vẫn sẽ là phải làm sao để
duy trì sự ổn định, duy trì chế
độ bằng mọi giá. VN sẽ không bao
giờ dám làm mạnh vì sợ bứt dây
động rừng, đổ bể tùm lum, dẫn
tới mất kiểm soát tình hình. Như
Liên Xô trước kia, biết là phải
sửa chữa, cải cách bộ máy, thể
chế, không làm không được, nhưng
khi làm thì mọi chuyện vượt quá
tầm kiểm soát, cuối cùng dẫn tới
sự sụp đổ.
Việt Nam,
bên ngoài thì đang đối diện với
mối nguy cơ mất chủ quyền, thậm
chí mất nước từ Trung Cộng,
trong nước thì đủ thứ vấn đề nội
bộ, nhưng nguy ngập nhất là nền
kinh tế ốm yếu, khủng hoảng
triền miên, nợ nước ngoài chồng
chất. Trong một tình cảnh như
vậy, lại thêm những người đang
có vị trí cao nhất trong đảng,
trong Bộ chính trị đều không có
ai nổi trội về năng lực cũng
không một ai nắm được quyền lực
tuyệt đối, đương nhiên dàn lãnh
đạo VN không dám mạnh tay như
Tập Cận Bình của Trung Cộng.
Nên giải
pháp của ông Tổng Bí thư và cũng
là của đám lãnh đạo đảng và nhà
nước cộng sản VN là chống tham
nhũng nửa vời kiểu gãi ghẻ, nhằm
giữ vững sự ổn định trên bề mặt.
Đám quan lại, lợi ích nhóm do đó
cứ việc ăn ngập họng, nhưng phải
biết khôn khéo và phải chia chác
cho đều để khỏi mất đoản kết,
dẫn đến xáo trộn nội bộ.
Người dân
còn nhớ trước đây ông Tổng Bí
thư và Bộ chính trị đã không dám
xử lý mạnh tay những sai phạm
nặng nề của ông Thủ tướng Nguyễn
Tấn Dũng, cũng vì cái quan điểm,
chủ trương nhất quán “sợ đập bể
bình” đó.
Với những
phát ngôn thể hiện tầm nhìn,
trình độ kiến thức dốt nát, thói
vô cảm cho tới quan điểm giải
quyết mọi chuyện vẫn là đặt lợi
ích của đảng, của chế độ lên
trên hết, bất chấp quyền lợi của
đất nước, dân tộc…từ người đứng
đầu đảng cộng sản cho đến các
quan chức từ trên xuống dưới như
thế, chẳng có chút hy vọng gì
trong thời gian trước mắt, VN sẽ
có những bước đi thay đổi, thoát
ra khỏi khu rừng rậm lạc hậu, bế
tắc của sự lầm đường lạc lối lâu
nay!