THỜI BÁO (Đức)
Nhốt tù toàn dân, Phạm Minh Chính muốn ra đòn gì?
Với cách chống dịch cực đoan như hiện nay, ông Phạm Minh Chính đã chứng
tỏ cả thế giới chính quyền nhà nước CS không có chiến lược nào chống
dịch. Chỉ là đè lên nỗi khổ lên đầu dân mà thôi. Điều mà người dân có
thể nhận thấy là không khí ngột ngạt bị cấm đoán khắp nơi. Với chính
sách cực đoan như vậy, nếu chống được dịch thì không nói gì, đàng này đã
qua 3 tháng ròng mà không kiểm soát nổi cơn đại dịch. Với
cách chống dịch quái đản như vậy, AFP đã giật tít, “Hà Nội Biến Thành
Nhà Tù“. Sau đó là tờ Metrotime của Bỉ đăng lại, tờ Le Point đăng lại và
tờ Le Journal de Montreal cũng đăng lại. Nói chung thông tin tràn ngập
trên báo chí tiếng Pháp khắp thế giới. Thêm vào đó là tờ Nikkei Asia xếp
Việt Nam đứng đội sổ về khả năng chống dịch với vị thứ 121/121 quốc gia
khảo sát. Năm 2020, chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đã rêu rao về khả năng
chống dịch của chính quyền CS Việt Nam đầy vẻ kiêu ngạo với nào “tập
đoàn quân tinh nhuệ“, nào là nhất để tấn công “mấy trăm du kích quân F0”
và sớm khải hoàn. Còn kiêu ngạo đến mức ông Vũ Đức Đam lại nói “con
virus ở đâu nó nguy hiểm chứ ở Việt Nam ta nó sẽ không làm gì được”.
Chính quyền CS đã mất một thời gian khá dài, tự rung đùi tán thưởng mà
không hề chuẩn bị cho tình huống giả định nào cả. Để rồi đến nay khi đại
dịch ập đến thì trở tay không kịp. Điều
gì đến phải đến, khi mà Covid-19 thực sự đe dọa, nguồn lực trong dân đã
bị cạn kiệt sau mấy lần bị cách li chặn đứng các phương kế mưu sinh dân;
nguồn lực quốc gia cũng đã huy động tối đa nhưng đánh vào không khí. Đặc
biệt, đội ngũ y tế đang hằng ngày bị vắt cạn từng sinh lực cần phải biết
sử dụng tiết kiệm, nhưng chính quyền CS đã lãng phí nhân lực làm cho
ngành y không đủ khả năng chữa trị nhiều ca nặng. Kết quả là tỷ lệ tử
vong ở Việt Nam cao ngất ngưởng, cao gần gấp 3 lần so bới Thái Lan. Có
thể nói hoàn cảnh Việt Nam hiện nay là tan hoang, dân thì không biết
chết do đói hay chết do bệnh. Chống dịch đã thất bại thảm hại. Tuy nhiên
cho tới hôm nay vẫn chưa thấy ĐCS có dấu hiệu nhận ra sai lầm. Họ vẫn
trượt theo lối mòn bất chấp việc dân kiêu cứu thấu trời xanh.
Nhốt tù toàn dân là hoàn toàn chính xác Có
những y bác sĩ, đã ba tháng nay chưa được về nhà. Phần vì công việc quá
tải không có người thay thế, phần vì chính quyền CS ngăn sông cấp chợ,
không có lưu thông, có muốn về cũng về không được. Không những dân bị
nhốt tù mà cả những bác sỹ, y tá cũng bị nhốt tù. Đến 3 tháng ròng rã mà
không được đặt chân về nhà thì quả là kinh hoàng. Dân cũng kinh hoàng mà
bác sỹ, y tá, điều dưỡng cũng cảm thấy kinh hoàng. Nếu
tới ngày 21-9-2021, Hà Nội vẫn cứ không thuyên giảm lượng
F0 như hiện nay, Thành phố định sẽ “nhốt dân” thêm bao lâu? Chưa
có dấu hiệu nào cho thấy chính quyền nhìn nhận ra cái sai của họ. Những
người điều hành đất nước mà phớt lờ tiếng nói phản biện thì hậu quả thật
là kinh khủng. Hàng triệu người bị nhốt, trong khi đó con virus nó tấn
công rất nhiều nước trên thế giới chứ không riêng gì Việt Nam. Nhưng
không một quốc gia nào nhốt tù toàn dân như Việt Nam, ngoại trừ nhà nước
Trung Quốc. Cái hay của Trung Quốc thì nhà nước CS không chịu học mà lại
đi học cái dở của họ. Chính vì học cái dở của người ta mà nay dân Việt
Nam càng ngày càng khốn khổ. Cách
chống dịch của ĐCS Việt Nam không vì sinh mạng và sức khoẻ người dân mà
là vì thành tích thì đúng hơn. Chính vì thế mà suốt 22 tháng ròng rã,
các nước trên thế giới chìm trong hoạ dịch covid nhưng ĐCS không biết
chuẩn bị mà ngược lại, họ chỉ biết tô vẽ thành tích để báo chí ca tụng.
Rồi đây hoạ Covid khủng khiếp hôm nay họ cũng tìm cách chối bỏ trách
nhiệm và đổ tại “thiên tai” như mọi khi cho mà xem. “Mất mùa đổ tại
thiên tai, được mùa thì bảo tại thiên tài đảng ta”, dân gian thường sử
dụng câu nói ấy để ám chỉ bản chất của chế độ này. Quả là không sai.
Thực tế cho thấy, suốt năm 2020, ĐCS đẩy lùi được dịch là do may mắn
nhưng nộ máy tuyên giáo đã hoạt động hết công suất để ca tụng thành quả.
Một nhà nước mà thích tự sướng và vô trách nhiệm như thế thì người dân
Việt Nam còn gánh khổ dài dài. Rất đáng lo ngại.
Nhiễm tư duy chuyên chính vô sản quá nặng
Chuyên chính vô sản hay còn gọi là bạo lực cách mạng, là cách dùng súng
đạn giải quyết vấn đề mà không cần dùng lí lẽ. Mỗi lần bế tắc thì Chính
quyền CS lị mang súng đạn ra giải quyết, và trường hợp dịch Covid vẫn
vậy, ĐCS cứ nghĩ đó là thời chiến và họ đã huy động quân đội mang súng
AK vào cuộc. Kết quả thất bại như thế nào thì ai cũng thấy, dân bị hạch
sách, bị ngăn cản đủ đường nhưng dịch thì vẫn không kiểm soát được. Đây
là thực tế nhãn tiền đang diễn ra.
Chống dịch cần tư duy khoa học chứ không phải cần bạo lực. Chống dịch là
để giảm thiểu nhất mối đe dọa của dịch tới tính mạng con người chứ không
phải để tạo thêm những sang chấn lên sức khỏe tâm thần của con người.
Chống dịch là để một quốc gia, một thành phố và người dân trong đó vẫn
vận hành với độ an toàn cao nhất chứ không phải để họ bị đe doạ cao
nhất. Doạ cho dân sợ, ép cho dân hết đường sống thì cũng không thể diệt
được virus. Thực
trong số những người nhiễm virus, thường có khoảng 80% là nhẹ và
trung bình, 20% nặng và nguy kịch. Tử vong thường xảy ra ở những người
chuyển nặng này mà không được phát hiện và cấp cứu kịp thời. 77% bệnh tử
vong ờ Sài Gòn trong tháng qua chủ yếu xảy ra ờ “tầng 2“: nơi không có
đủ thuốc men và trang thiết bị (máy thở oxy dòng cao, oxy từ bồn), khi
cần chuyển viện thì tháp trên lại quá tải, bệnh nhân chết trên xe cấp
cứu… Tuy nhiên với tư duy chống dịch như chống giặc thì chính quyền CS
đã quá lãng phí nhân lực ngành y. Hà
Nội vẫn còn thời gian để học những bài học từ Sài Gòn. Thay vì sợ hãi
“bung, toang” như Sài Gòn rồi siết chặt mà phải chuẩn bị tình huống khi
dịch lây lan như Sài Gòn vẫn không bị rơi vào bị động. Càng
không muốn tình huống xấu nhất xảy ra càng phải chuẩn bị cho tình huống
xấu nhất có thể xảy ra. Nên
tập trung vaccine tiêm cho nhóm nguy cơ cao (trên 55 tuổi và có bệnh
nền); nên tập trung vaccine cho nhóm lao động mà khi dịch lan rộng người
dân vẫn cần như shippers, nhân viên bán hàng… Sự có mặt của lực lượng vũ
trang trong vùng dịch cũng làm được nhiều việc rất ý nghĩa. Nhưng, lực
lượng vũ trang cũng là con người, cũng có nguy cơ trở thành F0 lại không
chuyên nghiệp khi mua bán và giao hàng như đội quân bán hàng, shippers
chuyên nghiệp. Thay
vì cấm nhà thuốc bán về đêm như Sài Gòn, Hà Nội nên làm ngược lại, trong
một khu phố phải đảm bảo có nhà thuốc bán về đêm. Người dân vẫn mắc các
bệnh thường xuyên và trong trường hợp khi có F0 tự điều trị tại nhà vẫn
có thể kịp thời mua thuốc.
Phạm Minh Chính bất lực ai xử lí? Phạm
Minh Chính đã loại bỏ Vũ Đúc Đam ra khỏi vai trò là người đứng đầu ban
chỉ đạo về phòng chống dịch. Muốn tước bỏ quyền của Vũ Đức Đam ông Phạm
Minh Chính dựa vào khả năng chống dịch kém, vậy thì khi ông Chính chống
dịch kém ai xử lý? Sẽ không có ai, vì trong chính phủ ông Phạm Minh
Chính là người vó vị trí cao nhất. Mà trong chế độ CS thì ai đã cao nhất
thì luật pháp bất lực. Thay
thế Vũ Đức Đam nhưng ông Phạm Minh Chính vẫn dẫm lại vết xe đổ mà ông Vũ
Đức Đam để lại. Vẫn cấm, mọi vận hành của xã hội bị chặn lại làm doanh
nghiệp và hộ gia đình điêu đứng. Từ các hành động chống dịch cho thấy
Phạm Minh Chính không hề chuẩn bị kế sách mới nào để khắc phục những thứ
tồi tệ mà ông Vũ Đức Đam đã làm.
Nguyễn Xuân Phúc giờ đây là chủ tịch nước. Về vấn đề chống dịch dường
như ông Phúc không màn tới nữa. Ông Phúc gần như không tư vấn gì cho ông
Phạm Minh Chính. Không phối hợp với ông Chính để ra quyết sách phù hợp. Hiện
nay các địa phương cấm chợ. Sự lạm quyền đã dẫn đến những quyết định ngu
ngốc như khóa cổng nhà dân ở Hoằng Hóa, Thanh Hóa hay hủy hoại tài sản
công dân, dứt khoát phải đưa một F 1 đi cách li tập trung trong khi điều
kiện cách li tại nhà của họ tốt hơn như ở Diễn Châu, Nghệ An. Các
lãnh đạo ở Hà Nội cũng
không khá hơn. Cũng tự quyết định biện pháp chống dịch cho Hà Nội. Nhân
dân và doanh nghiệp vẫn đang điêu đứng vì những thứ giấy đi đường vớ vẩn
hành hạ. Phạm Minh Chính là người chịu trách nhiệm cao nhất trong công
tác chống dịch, nhưng ông này dường như thả nổi cho địa phương nào nấy
tự ý quyết định. Phạm
Minh Chính giờ là thế lực mạnh nhất nhì trong ĐCS, công việc lớn đầu
tiên trên cương vị thủ tướng xem ra ông này không hoàn thành trách
nhiệm. Duy ý chí và rất ngoan cố không nghe lời dân. Lỗi ông Phạm Minh
Chính rất lớn, tuy nhiên, không ai có thể xử lý được ông này. Dân phải
chấp nhận khổ thôi.
Bích Ngọc – Thoibao.de (Tổng hợp) |