TIẾNG DÂN
Phạm Minh Chính có đáng lo hay không?
Jackhammer Nguyễn
Một nhân vật trong “tứ trụ” ở Việt Nam ngày càng được giới quan sát
trong và ngoài nước bàn tán là ông Phạm Minh Chính, tân thủ tướng.
Một số người thắc mắc, rằng tại sao ông Chính từ bên phe “đảng” lại nhảy
qua giành chiếc ghế của ông Nguyễn Xuân Phúc ngon lành, mặc dù ông Phúc
được xem như có uy tín cao trong việc điều hành chính phủ, duy trì kinh
tế phát triển, có thành tích chống dịch Covid-19.
Có người đặt câu hỏi, liệu ông Chính có tham vọng lên làm người đứng đầu
đảng, thay ông Nguyễn Phú Trọng hay không,… nhưng câu hỏi mà nhiều người
thắc mắc là, mối quan hệ giữa ông với Trung Quốc ở mức độ nào.
Một số người ta lo ngại, liệu có phải vì ông đã nhúng chàm trong vụ ra
luật đặc khu được cho là tạo điều kiện để người Trung Quốc xâm nhập Việt
Nam nhiều hơn. Cây bỉnh bút Trần Khải Minh hôm 4/4 có bài viết: Những
cao vọng từ một tân Thủ tướng đa mưu, cho rằng, trong số các
nhân vật chóp bu của đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay, ông Chính là người
có khả năng nối kết với phía Trung Quốc nhất, sau ông Trọng tổng bí thư,
là người hay xuất khẩu thành … quan điểm cộng sản!
Nhưng hãy xem xét toàn bộ bức tranh và diễn biến sắp xếp nhân sự, chia
chác quyền lực của đảng CSVN nhiều căng thẳng suốt mấy tháng qua.
Ông Chính được đưa vào bộ tứ sau khi nhân vật sủng ái của ông Trọng, có
thể là giàu tính đảng hơn, là ông Trần Quốc Vượng bị thất bại. Trong khi
đó, người ta cũng nói rằng ông Trọng không có cùng tiếng nói chung với
ông Nguyễn Xuân Phúc, và vì thế ông rất lo ngại việc hậu sự của đảng
CSVN.
Phạm Minh Chính được xem là người có thể dung hòa được tất cả các quan
ngại của các nhóm quyền lực. Ông Chính hơi thiếu kinh nghiệm điều hành
chính phủ, nhưng ông có kinh nghiệm là quan đầu tỉnh Quảng Ninh, phát
triển khá trong mấy năm qua, theo như nhận xét của ông Huỳnh
Thế Du, nhà phân tích chính trị và kinh tế Việt Nam hiện ở trong
nước.
Ông Chính là người có thế lực trong Bộ Công an, là bộ quan trọng bậc
nhất của các chế độ cộng sản. Ông là một viên chức cao cấp của cơ quan
tình báo, và cũng từng có mặt trong ngành ngoại giao. Những kinh nghiệm
này của ông dễ dàng được đánh giá cao trong tình hình Việt Nam đu dây
càng lúc càng khó trong cuộc xung đột Mỹ – Trung hiện nay.
Nhưng liệu với kinh nghiệm “thân Trung Quốc” như vậy ông Chính sẽ làm
cho chính sách đối ngoại của Việt Nam nghiêng hẳn về Bắc Kinh sắp tới?
Tôi nghĩ, ông Chính cũng khó mà làm được việc ấy nếu ông ta muốn, vì
chính sách ngoại giao Việt Nam, cũng như tất cả những chính sách khác
đều là những quyết định tập thể. Ông Chính chưa đạt được tới mức đứng
trên tất cả các đồng chí của ông, như ông Lê Duẩn trước đây, để so sánh
với các ông Tập Cận Bình bên Trung Quốc, hay Putin bên Nga.
Có một số dự đoán, căn cứ vào con đường họan lộ đầy mưu lược để leo cao
của ông (người ghét ông sẽ nói đó là ma mãnh), rằng ông sẽ trở thành một
nhà độc tài cá nhân kiểu Putin. Nhưng hiện thời thì chưa.
Hơn nữa việc sắp xếp nhân sự tại Trung ương đảng và Bộ Chính trị vừa
qua, cho thấy các viên chức ngoại giao chuyên nghiệp củng cố được quyền
lực, đó là ông Phạm Bình Minh vẫn là ủy viên Bộ Chính trị và có thể vẫn
còn giữ được cái ghế phó thủ tướng. Ông Lê Hoài Trung giữ chức Trưởng
ban Đối ngoại Trung ương của Đảng.
Cả hai ông Minh và Trung đều được đào tạo từ trường ngoại giao nổi tiếng
Fletcher, thuộc đại học Tufts của Hoa Kỳ. Ông Chính phải vượt qua họ nếu
quả ông muốn nối giáo cho Bắc Kinh, trong các cuộc tranh luận nội bộ
Đảng.
Điều thú vị là, cũng trong ngày 5/4/2021, là ngày mà các ông Phúc và
Chính “tuyên thệ” nhận nhiệm vụ mới, thì một động tác ngoại giao quan
trọng lại được người đứng đầu đảng là Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đưa
ra. Ông Trọng gọi điện cho ông Putin của nước Nga và mời ông này sang
thăm Việt Nam.
Quan hệ Việt – Nga ít khi được chú ý nhiều như các mối quan hệ Việt – Mỹ
hay quan hệ Việt – Trung, mặc dù chính phủ mới của Mỹ đã nặng lời với
ông Putin, nhưng các hoạt động căng thẳng ngoại giao và quốc phòng hiện
nay của Washington là hướng về châu Á, qua cuộc chiến tranh lạnh Mỹ –
Trung kiểu mới, có vẻ không tránh khỏi. Hà Nội đang nằm giữa tâm bão của
cuộc chiến ấy, và nước Nga sẽ chơi như thế nào trong vùng Đông Nam Á mà
Việt Nam là trung tâm đây?
Quan sát các buổi lễ tuyên thệ, mới được thực hiện trong vài năm gần
đây, có thể thấy sự pha trộn nghi thức rất thú vị. Người tuyên thệ dùng
bàn tay mở để chào, chứ không quyết liệt như nắm đấm cộng sản, viên sĩ
quan công an thì cầm quyển hiến pháp rồi xoay dọc, những hành động rất
rõ là ảnh hưởng từ phương Tây. Mặt khác đội quân kỳ vẫn duyệt binh kiểu
cẳng ngỗng của người Nga.
Trở lại nhân vật chính là ông Phạm Minh Chính, câu hỏi của tác giả Trần
Khải Minh đặt ra rất thú vị, rằng liệu ông Chính có thay đổi mô hình
quản trị Việt Nam theo kiểu độc tài tập thể hiện nay để một mình một chợ
hay không? Và nếu như thế, mô hình phát triển của Việt Nam sẽ trôi về
đâu? Hiện tôi chưa tưởng tượng được mô hình chính trị của Việt Nam trong
vài năm tới sẽ giống nước Nga của Putin, hay nước Cambodia của Hunsen.
Nhưng dường như ông Trần Khải Minh cũng đã có câu trả lời là, ông Chính,
nếu có muốn, cũng phải vượt qua ông Vương Đình Huệ ở Quốc hội, ông Phan
Văn Giang ở Quốc phòng…
Và ông Trần Khải Minh cũng có lời nhắn nhủ ông Chính rằng, bài học của
nhà cầm quyền ở mọi thời đại là lòng dân. Tôi tin rằng, câu nhắn nhủ đó
có thể đã tới tai ông Phạm Minh Chính. |
|