Người Việt 18-4-13 Đến TT Nhân Hòa, tâm tình cùng bệnh nhân ung thư
Lạc quan sống cùng ung thư
Thế nhưng suy nghĩ “bị ung thư đồng nghĩa với chuyện cái chết
gần kề” dường như đang dần thay đổi trong ý thức của nhiều
người. Tâm tình của
một số người tham gia trong “Nhóm Hỗ Trợ Ung Thư” tại Trung Tâm
Y Tế Nhân Hòa đã và đang chiến đấu với căn bệnh ung thư từ nhiều
năm qua đưa đến cho mọi người cái nhìn lạc quan và tích cực hơn
trong vấn đề điều trị chứng bệnh quái ác này. Mỗi tháng một
lần, vào ngày Thứ Hai, họ, phần lớn là phụ nữ bị ung thư ngực,
lại tập trung tại phòng họp của Trung Tâm Y Tế Nhân Hòa, để tâm
tình, san sẻ, kể cho nhau nghe, đặt biệt là cho những người mới
đang còn trong giai đoạn chờ đợi kết quả xét nghiệm, những gì mà
họ đối diện, trải qua từ ngày “khoác trên mình chiếc áo ung
thư.” Lạ một điều,
ngay khi bước chân vào phòng, chỉ cần nhìn nét mặt, là người ta
có thể dễ dàng đoán ra được người nào vừa mới “chạm ngõ ung
thư”, và người nào đã sống cùng ung thư trong suốt quãng thời
gian dài, có khi lên đến 12, 13 năm. Nụ cười tươi
tắn, yêu đời sẽ nở trên môi người “sống cùng ung thư” từ bao năm
qua. Nước mắt, sự âu lo, nỗi thẫn thờ là tâm trạng ai cũng trải
qua khi biết mình vừa vướng vào căn bệnh oan khiên này.
Tâm trạng người vừa mắc bệnh Chị Đ.N,
ngoài 50 tuổi, từ thành phố Mission Viejo đến tham dự buổi gặp
gỡ với “Nhóm Hỗ Trợ Ung Thư” vào một ngày đầu Tháng Tư bằng đôi
mắt mọng nước và vẻ hoang mang lộ đầy trên nét mặt. Chị đang chờ
kết quả xét nghiệm hai khối u lấy từ trong phổi. “Nếu là u lành
thì mọi chuyện không có gì đáng lo. Nhưng nếu là u ác tính thì
tức là tôi đã bị ung thư giai đoạn 4.” Chị Đ.N nói trong nước
mắt điều chị được cảnh báo từ bác sĩ. Người phụ nữ
trắng trẻo, có gương mặt thật hiền và thật buồn, cho biết chị
vẫn khám bệnh định kỳ đều đặn hằng năm. Mọi chuyện
đều bình thường cho đến Tháng Mười Một, 2012 trong lần đi khám
ngực, “bác sĩ khám phá ra có điều gì đó khác thường.” Kết quả
làm sinh thiết (biopsy) vào dịp Giáng Sinh 2012 cho biết chị Đ.N
“có dấu hiệu ung thư nhưng nhẹ lắm, không lây.” “Tôi nghĩ
mình xui nhưng cũng còn may mắn là nó nhẹ và không lây nên tinh
thần tôi không sợ gì hết. Bác sĩ cho mổ và khuyên cắt bỏ ngực
phải đi thì tốt hơn và không cần phải làm hóa trị
(chemotherapy).” Chị nhớ lại. Ca phẫu thuật
được thực hiện trước Tết Nguyên Đán, và “chỉ 11, 12 ngày sau là
tôi đi làm bình thường.” Vẫn giọng
buồn hiu hắt, chị Đ.N kể tiếp “phần ngực được cắt ra bác sĩ cho
đi làm sinh thiết tiếp thì lại thấy trong đó có một khối u nhỏ
ác tính. Bác sĩ lại đề nghị làm 'chemo' để trừ tận gốc, và giải
thích cơ bản hạch nách không bị thì không có gì nguy hiểm.” Tuy nhiên,
trước khi làm hóa trị, chị Đ.N được làm kiểm tra tổng quát một
lần nữa, kể cả chụp gan, phổi. “Lần này lại
thấy trong phổi có hai cục bướu nhỏ nữa. Tôi đang chờ kết quả
xét nghiệm hai cục bướu này. Nếu nó lành thì không sao, nhưng
nếu là ác tính thì tức là mình đã bị ung thư giai đoạn 4. Từ hôm
bác sĩ nói điều đó đến nay tôi hoàn toàn xuống tinh thần.” Giọng
người phụ nữ nghẹn lại. Mắt đỏ hoe,
chị Đ.N nói, “Tôi đang chờ kết quả. Tôi cố gắng mạnh mẽ, nhưng
mà từ giai đoạn 1 xuống đến giai đoạn 4 thì tuyệt vọng lắm. Lúc
đầu mình cứ tự nói là phải mạnh mẽ, phải mạnh mẽ. Mặc dù tôi rất
mau nước mắt nhưng tôi cứ nói không sao, không sao, phải cố
gắng. Nhưng giờ thì thấy con đường đi tới sao ngày càng nhỏ lại
và khó khăn quá.” Chị L.N,
người giờ đã vượt qua được căn bệnh này, còn khá trẻ, nhớ lại
cảm giác lúc nghe báo tin mình bị ung thư ngực, “Tôi choáng váng
vì thấy bao nhiêu người bệnh nặng đã qua đời vì chứng bệnh này
thì nghĩ mình cũng như vậy thôi. Tôi phải đứng lên xin ôm bác sĩ
Mai để cho mình đứng vững, cô ôm tôi, an ủi tôi.” Bà Năng Đặng,
mẹ của một bệnh nhân ung thư tên L.L.Đ cũng “những tưởng đất
trời sụp đổ” khi nghe bác sĩ báo con gái mình bị mắc bệnh ung
thư.
Cảm giác đó, tâm trạng đó không là của riêng ai khi hay tin mình
vướng vào chứng bệnh nan y này. Lạc quan sống cùng ung thư
Bằng một
giọng nói bình thản, chậm rãi, bà Xuân Trần, người mang trong
mình căn bệnh ung thư ngực từ cuối năm 1999, và mắc thêm chứng
ung thư ruột từ hai năm qua, hướng về chị Đ.N khuyên, “Đừng sợ
chết! Nếu số chết tới thì mình sẽ chết thôi. Nên cứ can đảm sống
vui vẻ, đừng sợ gì hết.” Cuối năm
1999, bà Xuân được phát hiện ung thư ngực, “Tôi sợ lắm, không đi
chữa, không cho ai trong nhà biết hết, ngoại trừ ông chồng.” Theo lời bà
Xuân, đầu năm 2000, nhân viên của trung tâm y tế Nhân Hòa gọi
điện thoại đến khuyên bà nên đi chữa trị. “Ngày đi mổ, tôi cũng
không cho đứa con nào biết hết. Đến khi mổ xong, ba tụi nó nói
tụi nó vào thăm, tụi nó khóc quá trời. Bác sĩ cũng nói tôi làm
vậy là không đúng.” Bà Xuân cười
hiền lành, “Rồi thì cũng vượt qua được 10 năm. Hai năm trước đi
xét nghiệm tôi bị ung thư ruột. Nhưng mà đi tới đây gặp gỡ nói
chuyện thường xuyên với mọi người tôi thấy mọi việc lại trở nên
bình thường, không có gì khó khăn với mình.” Bác sĩ Gina
của Trung Tâm Y Tế Nhân Hòa khuyên, “Phải suy nghĩ lạc quan,
tinh thần rất quan trọng. Những người đang chữa trị cần nên nghe
những lời chia sẻ và lời khuyên của những người đã trải qua rồi.
Để cho tinh thần xuống sẽ hại mình kinh khủng. Mỗi ngày mình
chọn điều gì đó có ích để làm, phải biết mỗi ngày mình phải
sống, chứ sợ quá không muốn sống cứ nghĩ rằng mình sắp chết thì
không nên. Ngay cả nghĩ rằng mình còn sống được 2 năm thì hai
năm đó cũng phải là hai năm tốt nhất trong cuộc đời của mình.” Có mặt trong “Nhóm Hỗ Trợ Ung Thư” của trung tâm Y Tế Nhân Hòa là ông Gerard Nguyễn, mà nhiều người trong cộng đồng Việt Nam đều biết đến ông với nghệ danh ca sĩ Quốc Anh.
Ông kể,
“Tháng Ba, 2010 tôi bị ung thư ruột già. Khi biết mình mang
bệnh, tôi cũng lo sợ và tinh thần suy sụp lắm.” Tuy nhiên,
như lời tâm tình của người ca sĩ này, khi ông đến tham gia sinh
hoạt với “Nhóm Hỗ Trợ Ung Thư”, “nhìn những người bệnh xung
quanh vui sống thì tại sao tôi lại không làm được, trong khi tôi
lại là một người đàn ông, ý chí của tôi phải mạnh hơn chứ. Thế
là tinh thần tôi phấn chấn hơn, vì tôi thấy, ồ, thì ra ung thư
không phải là chết.” “Sau khi được
các bác sĩ thu xếp nhanh cho làm giải phẫu, tôi thấy mình cũng
sinh hoạt bình thường cho đến nay.” Ca sĩ Quốc Anh nói. Ông nêu kinh
nghiệm bản thân, “Ngoài chuyện cầu nguyện, quan trọng theo tôi
là phải có sự phấn chấn trong đời sống tinh thần hằng ngày thì
mới có thể lướt qua bệnh tật dễ dàng, còn cứ buồn khổ hoài thì
bệnh tật sẽ đè nặng mình hơn.
|