Tôi là một người Việt Nam xin viết
thư hỏi Ngài một câu. Hiện nay ở Việt Nam nhiều người nói rằng
Nguyễn Phú Trọng đang bán nước cho Tầu. Điều đó có đúng không?
Có lẽ, Ngài rất khó khăn khi phải
trả lời câu hỏi đó. Vì Ngài còn nhiều trách nhiệm lớn với nhân dân
của Ngài, với 1,4 tỉ người, tức là Ngài có trách nhiệm với khoảng
1/5 nhân loại. Nhận trách nhiệm đó Ngài đã xây dựng Giấc Mộng Trung
Hoa, xây dựng một vành đai, một con đường, với ý định dưa 1/5 nhân
loại tới miền hạnh phúc. Tôi nghĩ Ngài thành tâm với trách nhiệm
này, tức Ngài thực sự muốn nhân dân Trung Hoa được hạnh phúc.
Nhưng lịch sử lâu dài của Trung Quốc
chỉ ra rằng nhân dân Trung Quốc chưa bao giờ có hạnh phúc thực sự.
Năm 221 TCN, sau khi thống nhất 7 nước, Tần Thủy Hoàng sợ rợ Hung Nô
nên phải xây Vạn Lý Trường Thành. Vị Hoàng đế vĩ đại đã thống nhất
Trung Quốc cách đây hơn 2000 năm vẫn có nỗi lo sợ đấy chứ. Đến thời
Hán, thời Đường, Trung Quốc rất mạnh, mở rộng bờ cõi rất nhiều.
Nhưng càng mở rộng, càng diệt quốc, thì càng gây thù hận. Do đó lịch
sử Trung Quốc là lịch sử của lo sợ và thù hận. Vì gây thù hận
nên Trung Quốc mới bị Nguyên và Thanh đô hộ hàng mấy trăm năm. Cho
nên có thể nói vì gây thù chuốc hận nên Trung Quốc chưa bao giờ hết
cái họa ở bên trong do sự tích tụ lâu đời của lòng thù hận. Thậm chí
nước Trung Hoa hiện đại cũng đang chứa trong lòng nó biết bao thù
hận ở Tây Tạng, Tân Cương, Nôi Mông, …
Nay Ngài lĩnh trách nhiệm đưa dân
Trung Hoa đến bờ hạnh phúc, mà Ngài lại tiếp tục phương pháp của cổ
nhân nước Ngài. Ngài tích tụ quốc lực, mở rộng ảnh hưởng, bắt nước
khác phải lệ thuộc. Ngài không thay đổi phương pháp. Ngài không thấy
rằng đất nước Trung Hoa rộng lớn có một kho báu vô biên. Kho báu ấy
là 1,4 tỉ bộ óc và trái tim. Mỗi một bộ óc và trái tim là một thực
thể vũ trụ. Nếu 1,4 tỉ thực thể vũ trụ ấy cùng tham gia vào quá
trình sáng tạo thì đâu cần phải tích tụ thêm đất đai, biển cả, tài
nguyên của nước khác. Mà quá trình sáng tạo của con người có thể làm
ra những của cải lớn hơn cả đất đai, biển và tài nguyên. Ngài đã o
ép nhân dân Trung Quốc phải theo cái tư duy đơn phương của Ngài, là
“một vành đai, một con đường, bá mộng Trung Hoa nhất thế giới”. Vâng
có thể trong 1,4 tỉ người, có rất nhiều người cam chịu sự o ép để
giữ mạng sống, nhưng họ sẽ không thể sống như một con người.
Ngài sẽ bảo đây không phải là chuyện
đáng bàn với một thằng mọi phương Nam. Nghĩ vậy là sai. Vì lịch sử
phương Nam, lịch sử Bách Việt đã chỉ ra rằng 5000 năm lịch sử Trung
Quốc là năm 5000 năm lịch sử của mở rộng Trung Nguyên, diệt quốc và
chuốc hận thù.
Nay nước Việt Nam đã trải qua ngày
thống nhất được 42 năm. Cái “cảm biến tồn vong” của Việt Nam đang
rung lên và chỉ ra rằng Ngài đang đi lối cũ của các Vị Hoàng đế
Trung Hoa. Nếu Ngài đi lối cũ thì ngày sẽ càng rời xa trách nhiệm
với dân Ngài, dân Trung Quốc sẽ càng chất chứa thù hận và càng xa
dần bến hạnh phúc.
“Cảm biến tồn vong” của Việt Nam cho
thấy nền kinh tế Việt đang lệ thuộc Tàu trầm trọng, nhiều người sợ
Tầu, và thực tế lãnh đạo Việt sợ Tầu hơn dân thường. Ngài thấy thế
làm mừng, nhưng Ngài nhầm. Nguyên lý vũ trụ cho thấy càng chuốc thù
hận thì càng lạc hậu, càng kém văn minh. Khi nào bước lên con đường
văn minh thì nhất định sẽ tỏa sáng văn hóa. Tỏa sáng văn hóa là làm
cho lòng người thấy hưng phấn hào sảng khi nói về Trung Hoa hay được
đến Trung Hoa. Thực tế không như vậy, hiện nay những người muốn đến
Trung Hoa chỉ vì hiếu kỳ hoặc vì làm ăn mà thôi.
Chuốc thù hận là đi ngược lại với
văn minh. Dân Việt Nam hiểu rõ điều đó, vì họ đã trả giá bằng nhiều
cuộc chiến tranh đẫm máu cho cái hiểu biết ấy. Thực tế, dân Việt cảm
thấy ghét bỏ hơn là cảm thấy sung sướng khi tiếp xúc với Trung Quốc.
Này Tập Chủ tịch, ta không cần ngươi
trả lời rằng Nguyễn Phú Trọng có bán nước Việt cho Tàu hay không, ta
chỉ cần ngươi hiểu rằng ngươi đang đi ngược lại văn minh nhân loại,
trong khi ngươi đang nhận lãnh trách nhiệm với 1/5 dân số nhân loại
là tìm đường đi đến văn minh.
Con đường đó ngay trước mắt ngươi.
Hãy quay lại khi còn chưa xa lắm. Hãy trả lại tự do và dân chủ cho
nhân dân nước ngươi. Khi đó, tự nhiên đất nước Trung Quốc trở thành
một trung tâm văn minh của nhân loại. Ngươi sẽ được lịch sử nhân
loại ghi nhớ như là một vị anh hùng lớn nhất đã diệt nền độc tài
cuối cùng trên hành tinh này. Nếu không ngươi sẽ chỉ là một bạo chúa
đáng ghét hơn cả Tần Thủy Hoàng và Mao Trạch Đông.