Mùa xuân
năm 1992, vào cuối tháng 3, gia đình tôi rời Việt Nam đi định cư tại Hoa Kỳ theo
diện đoàn tụ gia đình do một người chị vợ di tản trước biến cố 30-4-1975 vài
ngày, có quốc tịch Mỹ làm hồ sơ bảo lãnh từ hơn 10 năm trước. Một tháng trước
đó, Tháng 2 năm 1992 tôi đã gặp chia tay với người bạn thân, một đảng viên cộng
sản chân chính, theo nghĩa đã ngay tình, thực tâm vào đảng, sống và hy sinh
chiến đấu cho lý tưởng cộng sản, để xây dựng một xã hội công bằng, nhân ái,
không còn cảnh người áp bức, bóc lột người: Xã hội chủ nghĩa (còn giai cấp,
nhưng định hướng giảm dần sự áp bức, bóc lột…) tiến tới “xã hội cộng
sản”viên mãn trong một “thế giới đại đồng” (không còn giai cấp, không còn
cảnh áp bức bóc lột người….) mà đỉnh cao là “Thiên Đường Cộng Sản” đem đến
hạnh phúc tuyệt vời cho mọi con người ngay trên trái đất (không cần đợi sau
cái chết mới đến được chốn cực lạc theo niềm tin tôn giáo). Từ sau
30-4-1975 cho đến lúc gia đình tôi rời Việt Nam năm 1992, tôi vẫn thấy bạn tôi
biểu hiện theo chiều hướng như là “một đảng viên cộng sản chân chính”. Nhưng kể
từ sau lần chia tay năm 1992 đến nay, tôi thực sự không rõ bạn tôi có còn là một
đảng viên cộng sản chân chính nữa hay không. Nhưng về tâm tính, tôi tin là nay
Bạn tôi bề ngoài vẫn phải là một đảng viên cộng sản chân chính, song bề trong
chắc từ lâu đã “phản tỉnh” về mặt nhận thức qua hiện thực khách quan.
Thế nhưng, trong cuộc gặp gỡ cuối cùng này, chúng tôi đã có một
ước hẹn: Nếu sau từ 15 đến 20 năm nữa: “Xã hội chủ nghĩa” được hiện thực tại
Việt Nam, tôi sẽ đem cả gia đình bao gồm vợ chồng, con cái trở về Việt Nam sống
và góp phần nhỏ bé vào công cuộc xây dựng đất nước tiến lên “xã hội cộng sản”.
Trái lại, nếu việc xây dựng “Xã hội chủ nghĩa” không thành, thì cá nhân bạn tôi,
sẽ cùng vợ và các con, nếu là đảng viên (tất nhiên rồi) sẽ công khai ra
khỏi Đảng, cần thiết thì sẽ đấu tranh chống lại Đảng, nếu Đảng đi sai với lý
tưởng cộng sản, làm hại cho dân tộc và đất nước.
Sở dĩ chúng tôi lấy thời gian 15 đến 20 năm để ước hẹn, là muốn
dùng lại thời gian mà Cố Tổng Bí thư Lê Duẩn của Đảng Cộng sản Việt Nam đã khẳng
định công khai trên khán đài lộ thiên được dựng lên trước cổng “Dinh Độc Lập”(Dinh
Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa trước đó, nay đổi thành Dinh Thống Nhất),
trong một cuộc Mít-tinh ăn mừng chiến thắng “Giải phóng Miền Nam, thống
nhất đất nước”(1976). Ông Lê Duẫn đã khẳng định đại ý rằng: “Đảng ta là
người tổ chức và lãnh đạo mọi thắng lợi của cách mạng Việt Nam: Đánh thắng
phát-xít Nhật,thực dân Pháp và nay đã đánh thắng cả đế quốc Mỹ, tên đế quốc sừng
sỏ hung hãn nhất của thời đại…thì Đảng Ta nhất định sẽ xây dựng thành công xã
hội chủ nghĩa trong vòng từ 15 đến 20 năm nữa…”.
Thế nhưng, thật đáng tiếc, lời khẳng định của Ông Lê Duẩn 38 năm
trước đây (1976-2014), cũng như lời ước hẹn của bạn tôi 22 năm qua (1992- 2014)
thực tế đã không xẩy ra. Và vì vậy, hôm nay vào đầu xuân, tôi muốn mượn bút thay
lời,với tiêu đề “Thư xuân viết về và viết cho: Người bạn, một đảng viên cộng sản
chân chính”. Dưới tiêu đề này là hai câu thơ tức cảnh:
“Thư xuân một lá
thay lời,
Ước
hẹn xin gửi đến người bạn xưa”,
I. VIẾT VỀ NGƯỜI BẠN THÂN, MỘT ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN CHÂN CHÍNH.
Chúng tôi trở thành bạn thân trong môi trường đại học ở Sài Gòn
vào những năm cuối thập niên 60. Tình bạn khởi đầu là sự tình cờ đầy cảm tính,
chỉ vì thấy khuôn mặt Bạn tôi hiền từ như một nhà tu nên tôi đã làm quen và rồi
trở nên thân thiết đến mức độ xưng hô mày tao với nhau.
Thế nhưng thật bất ngờ sau 30-4-1975 tôi mới biết bạn tôi lại là
một đảng viên cộng sản con nhà nòi, có cha tham gia “Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng
Miền Nam” ở cấp Trung ương Cục Miền Nam và sau đó có chân trong Chính phủ Cách
Mạnh Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam. Sở dĩ có sự bất ngờ này là vì trong
suốt những năm làm bạn chơi thân với nhau,về mặt chính trị, luôn tỏ ra có chung
lập trường quốc gia dân tộc dân chủ với tôi. Bạn biết rõ tôi là người Công giáo
gốc Bắc kỳ di cư lánh nạn cộng sản sau Hiệp Định Genève chia đôi đất nước, nhưng
vẫn kết thân với tôi vì cảm tính hơn lý tính. Tôi cũng đã từng bầy tỏ khuynh
hướng chống cộng của mình và đôi lần kể với Bạn về chút kinh nghiệm tuổi thơ
sống trong “vùng tự do” của Việt Minh, phân biệt với “Vùng Tề” do Pháp kiểm soát
(tương tự như “Vùng giải phóng” của Việt cộng phân biệt với “Vùng quốc gia”
trong cuộc chiến tranh Quốc- Cộng 1954-1975). Chúng tôi cũng có dịp tâm sự,
đưa ra nhận thức, quan điểm về thực chất của cuộc chiến tranh ở Miền Nam, vai
trò công cụ của hai chính quyền ở Miền Bắc (cộng sản) và Miền Nam (Quốc gia)
trong chiến lược toàn cầu hình thành sau Thế Chiến II của hai cực cường Mỹ -Nga
(Chiến tranh ý thức hệ cộng sản chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa diễn ra dưới
hai hình thái: Chiến tranh lạnh nơi các nước giầu, chiến tranh nóng nơi một số
các nước nghèo như Việt Nam, các nước Đông dương và chiến tranh giải phóng nơi
các nước trong các vùng nghèo đói ở Châu Á, Châu Mỹ Latin, Châu Phi…).
Nhưng trong mỗi dịp tâm sự như vậy, bạn tôi chỉ kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng đưa
ra quan điểm vô thưởng vô phạt như để cho tôi không bị cụt hứng, ít khi tranh
luận chống lại những nhận thức và quan diểm của tôi và chỉ tỏ ra hăng hái khi
tôi đề cập đến việc Mỹ vi phạm chủ quyền Việt Nam Cộng Hòa, các cuộc biểu tình
của thanh niên, sinh viên, học sinh “chống Mỹ- Thiệu-Kỳ- Khiêm” theo chiều hướng
này. Chính vì vậy mà mỗi khi bạn rủ tôi đi biểu tình “Chống Mỹ vi phạm chủ
quyền, chống độc tài,vi phạm các quyền dân sinh, dân chủ” là tôi sẵn sàng đi
theo ngay. (Sau này khi bị Việt cộng bắt về tội “Phản động” vì tham gia việc
thành lập và hoạt động trong Mặt Trận Nhân Quyền Việt Nam” tôi đã viết trong bản
tự khai về việc có tham gia một số các cuộc biểu tình của sinh viên học sinh
“Chống Mỹ Thiệu”, nhưng ghi rõ là hoàn toàn tự phát cá nhân, không có ý thức ủng
hộ “Cách mạng”, mà chỉ “Chống Mỹ” vì Mỹ vi phạm chủ quyền Việt Nam và chống
chính quyền Thiệu vì độc tài, vi phạm dân chủ…). Ngay trong các cuộc biểu
tình, tôi thấy bạn tôi cũng như tôi không manh động, chỉ tham gia âm thầm như
một người quan sát, thường là ở hậu trường tiếp cứu, chăm sóc những người bị
thương, nghẹt thở vì trúng phi tiễn hay lựu đạn cay của cảnh sát dã chiến chống
biểu tình.
Tôi nhớ một lần vào khoảng năm 1969, một cuộc biểu tình xuất
phát từ trường Đại Học Lâm-Nông-Súc, cạnh Đại học Dược Khoa và đối diện Đại Học
Văn Khoa Sài gòn nằm trên một khúc đường Cường Để (nay đổi thành Tôn Đức
Thắng thì phải), giới hạn hai đầu là Hồng Thập Tự và Thống Nhất (nay là
đường Lê Duẩn?). Hôm đó Luật sư Bùi Chánh Thời (chịu ảnh hưởng của nhóm
Nhà sư tranh đấu chùa Ấn Quang, đứng đầu là Thượng Tọa Thích Trí Quang) đã
thuyết trình một đề tài gì đó bài bác chính quyền Thiệu – Kỳ mà tôi không còn
nhớ rõ (dường như là về thuế kiệm ước song hành), với nội dung khích
động tạo cớ và khí thế cho sinh viên học sinh xuống đường chống chính phủ. Sau
bài thuyết trình này, những người tham gia biểu tình đã hô to các khẩu hiệu
“Chống Mỹ-Thiệu” rồi kéo ra đường căng biểu ngữ, rồi dùng bom xăng, gậy gộc,
gạch đá chống lại cảnh sát dã chiến chặn hai đầu Hồng Thập Tự và Thống Nhất bắn
phi tiễn và lựu đạn cay để ngăn chặn và giải tán biểu tình. Tôi nhớ cuộc biểu
tình hôm ấy có một xe Jeep của quận đội Mỹ vô tình đi qua bị người biểu tình
chặn đốt ngay tại ngã tư Hồng Thập Tự, Cường Để gần Đài Truyền Hình Trung Ương
số 9 Việt Nam. Sở dĩ tôi nhớ rõ cuộc biểu tình này là vì có cuộc phỏng vấn sinh
viên Huỳnh Tấn Mẫm do một người bạn của tôi là anh NTQ (hiện ở Houston và
cùng sinh hoạt trong Câu Lạc Bộ Luật Khoa Việt Nam) lúc đó là Chủ bút báo
Hiện Diện của Tổng Liên Đoàn Sinh Viên Công Giáo Việt Nam (bao gồm sinh viên
Công giáo các viện Đại Học Sài gòn, Huế, Đà Lạt và Cần Thơ). Trước đó, anh
NTQ có nhờ tôi móc nối để có thể phỏng vấn sinh viên tranh đấu Huỳnh Tấn Mẫm lúc
đó mới được chính quyền thả ra khỏi tù dưới áp lực của Mỹ và Tây phương.Tôi nhớ
là Anh NTQ còn nói với tôi câu này“tớ sẽ rất franc jeu”, theo tiếng
Pháp có ý nghĩa là sẽ ghi lại cuộc phỏng vấn thẳng thắn, trung thực và đăng tải
toàn bộ không cắt xén…Tôi không quen biết Huỳnh Tấn Mẫm nên đã nhờ bạn tôi móc
nối và cuộc phỏng vấn đã thực hiện trong giảng đường Trường Đại Học Nông –Lâm-
Súc, sau khi Ls Thời chấm dứt bài thuyết trình và ngoài đường đám biểu tình đã
có xung đột với cảnh sát dã chiến, một số sinh viên học sinh biểu tình bị thương
vì trúng phi tiễn, nghẹt thở vì hít phải lựu đạn cay đã được đưa vào sân và
giảng đường để săn sóc.
Sau này khi được biết bạn tôi là một đảng viên cộng sản con nhà
nòi mà tôi không hay biết có lẽ là vì bạn quá kín đáo và chừng mực trong hành
động và cách thức biểu lộ lập trường quan điểm chính trị với tôi. Nhưng có lẽ
cũng vì vai trò được huấn luyện phân công đấu tranh âm thầm trong lòng địch của
bạn tôi khác với những sinh viên tranh đấu bề nổi cùng thời như Huỳnh Tấn Mẫm,
Huỳnh Kim Báu, Nguyễn Đăng Trừng, Nguyễn Đăng Liêm, Lê Hiếu Đằng, Nguyễn Trường
Cổn…
Tôi chỉ thực sự biết bạn tôi được kết nạp từ lâu trong bí mật,
trước 30-4-1975, sau khi thấy tên anh xuất hiện trong hệ thống đảng quyền ở
Thành phố Sài Gòn bị đổi tên thành Hồ Chí Minh. Từ đó bạn tôi lao mình vào công
tác xây dựng đảng và chính quyền cách mạng theo lý tưởng cộng sản mà anh đã chọn
và tiến lên như diều gặp gió. Tôi thì đến ghi danh xin được tiếp tục dậy học tại
Trường La San Hiền Vương nơi tôi có một số giờ dạy thêm sử địa, công dân từ
trước 30-4-1975, ngoài nghề chính là luật sư tập sự. Chúng tôi ít gặp nhau và
quả thực tôi cũng ngại không muốn gặp bạn, trừ khi tình cờ trong công tác chạm
trán nhau. Tỷ như một lần tôi đang học lớp chính trị hè ở hội trường Lasan
Tabert ở Sài Gòn, trong phái đoàn đảng bộ chính quyền thành phố đến thăm lớp học
có bạn tôi. Anh đã chủ động kiếm gặp tôi. Mặc dầu bạn tôi cố tỏ ra thân mật
nhưng tự nhiên cách xưng hô “mày, tao” biến mất, được thay thế bằng tiếng “bạn”
hay “ông” thế nào, có khỏe không, nay công tác ở trường nào… Rõ ràng là giữa
chúng tôi đã có một khoảng cách và cung cách xử sự với nhau đã khác xưa. Trước
kia bạn biết rõ tôi là người chống cộng, tôi thì không biết bạn là người cộng
sản, nên đã có một tình bạn thân thiết. Ngày nay tôi và Bạn đều đã biết rõ nhau
thì về mặt tâm lý khó mà có cách cư xử khác được. Trong khi thực tế, sau
30-4-1975 tôi cũng bắt đầu các hoạt động chống cộng mà bạn tôi không biết. Tôi
đã hăng say công tác giảng dậy, sinh hoạt giáo dục trong nhà trường để tạo vỏ
bọc an toàn cho các hoạt động bí mật chống chế độ của mình trong tổ chức Mặt
Trận Nhân Quyền Việt Nam (1977-1978)…(Sẽ trình bầy chi tiết trong một bài
khác). Tổ chức chống chế độ này đã bị công an Việt cộng gài người phá vỡ.
Tôi bị bắt bỏ tù vì tội “phản động”, không rõ sau đó bạn tôi có biết hay không.
Một đôi lần tôi nhận được quà thăm nuôi không phải là của thân nhân gia đình, mà
chỉ được cho biết là của một người bạn. Tôi chỉ đoán có thể đó là quà của bạn
tôi chăng? Sau khi ra tù ít lâu, vào một buổi tối bạn tôi đã đi xe Honda tới
thăm bất ngờ, trước khi ra về đưa cho tôi một phong bì và căn dặn tôi về phải
cẩn thận, “họ còn theo dõi mày đấy”. Tôi chưa kịp hỏi và từ chối thì Bạn tôi đã
vội ra về. Sau đó, mở phong bì ra xem thì thấy trong đó có một số tiền kèm mảnh
giấy nhỏ “Gọi là một chút ít, mong mày nhận cho. Tao biết gia đình mày đang rất
thiếu thốn. Tao rất thương mày Thắng ạ ”.Tôi bồi hồi xúc động khi bạn đã dùng
đại từ “mày, tao” xưng hô với tôi như ngày nào. Đúng là ra tù về tôi rất cần
tiền để lo sinh kế cho gia đình. Vì sau 3 năm tù tội trở về, ở nhà vợ tôi cùng
với mẹ chồng 65 tuổi, một tay nuôi hai đứa con thơ dại, đứa 3 tuổi, đứa 2 tuổi
và một đứa con trong bụng, Honda, tủ lạnh và những vật dụng gì trong nhà có thể
bán được đều đã bán hết. Vì vậy, thấy bạn có vẻ thực tâm muốn giúp tôi, lại thấy
cách xưng hô thân thiết như ngày nào, nên tôi cảm thấy ấm lòng, đã không tìm
cách trả lại một số tiền không lớn, những cũng đủ cho tôi khởi nghiệp bằng một
xe bán nước sâm bên lề đường….
Bẵng đi một thời gian khá lâu, tôi thì phải lo kiếm sống bằng đủ
mọi nghề: Bán nước sâm bên lề đường, bỏ thuốc lá cho các quán ăn và tủ thuốc bán
lẻ bên lề đường,làm tổ hợp sản xuất giò chả, bị truy nã bắt về tội trốn thuế…
Nhưng may cho tôi đã thoát được nhờ biết cách khiếu nại, kêu oan vào đúng thời
kỳ sau đổi mới (1987-1988). Trong khi vừa chạy trốn lệnh truy nã, vừa làm đơn
từ, khiếu nại, kêu oan đến các thẩm quyền cấp cao của Đảng và Nhà nước, với sự
hổ trợ của hai Đại biểu Quốc hội, tôi đã thành công. Sự thành công này đã khiến
một trong hai Đại biểu Quốc hội này (xin tạm dấu tên) sau đó mời tôi
làm cố vấn pháp luật cho đến ngày gia đình tôi lên đường qua định cư tại Hoa Kỳ
vào cuối Tháng 3 năm 1992. Trước khi đi, vào tháng 2-1992, tôi đã đến gặp bạn
tôi để chào từ biệt. Trong cuộc gặp gỡ cuối cùng này, chúng tôi đã có lời ước
hẹn như đã nói ở trên.
II. VIẾT CHO NGƯỜI BẠN THÂN, MỘT ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN
CHÂN CHÍNH.
Bạn thân mến,
Thấm thoát mà đã hơn 20 năm xa cách kể từ khi chia tay nhau vào
tháng 2 năm nào. Tháng 8 năm 2003 sau khi về quê nhà chôn cất Mẹ già xong, tôi
có đến nhà bạn, với ý định thăm bạn. Tiếc rằng đã không gặp vì một người trong
nhà cho hay là bạn đã chuyển về công tác tại trung ương ở Hà Nội.
Hôm nay ngày Tết đầu tiên của năm Giáp Ngọ rơi đúng vào Tháng 2
ngày 1 năm 2014, đã nhắc tôi nhớ đến bạn với lời ước hẹn năm nào. Một lần nữa (lần
đầu cũng vào ngày đầu xuân 2012), tôi viết và gửi lại thư xuân này cho bạn.
Tôi đã nhắc lại ở phần trên những gì chúng ta đã ước hẹn khi hạn
kỳ ước hẹn dài nhất là 20 năm nay đã qua rồi. Nhưng tôi nhắc lại không có ý muốn
buộc bạn phải thực hiện những ước hẹn giữa chúng ta về những ước muốn không
thành. Nghĩa là cho đến nay sau hơn 20 năm ước hẹn (1992-2014) công cuộc xây
dựng “Xã Hội Chủ Nghĩa” đã không thành, nhưng tôi viết thư này không phải để đòi
“Bạn, Vợ con Bạn phải công khai xin ra khỏi Đảng, cần thiết thì sẽ đấu tranh
chống lại Đảng, nếu Đảng đi sai với lý tưởng cộng sản, làm hại cho dân tộc và
đất nước”. Vì điều này thực tế sẽ là mối hiểm nguy cho cá nhân bạn, làm bạn
khó xử, gây khó khăn cho cuộc sống của vợ và các con bạn.
Vì những ước hẹn ấy dựa trên một nền tảng không tưởng đối với
bạn (lý tưởng cộng sản chủ nghĩa không thể và không bao giờ hiện thực được)
và cũng không thực tế đối với tôi (Vì cho dù bạn có xây dựng thành công xã
hội chủ nghĩa, làm sao tôi có thể bắt các con tôi từ bỏ đời sống ổn định tiện
nghi nơi một đất nước văn minh tiến bộ, giầu có bậc nhất, với một chế độ dân chủ
từng là ước mơ cho nhiều dân tộc hướng tới như Hoa Kỳ này để trở về nước “Việt
Nam Xã Hội Chủ Nghĩa” dù có thành công về cơ bản như Liên Xô tiền sụp đổ
(1917-1991), họa chăng lúc đó chỉ có mình tôi thực hiện được ước hẹn, còn vợ con
tôi thì cũng không chắc theo tôi…).
Như thế là những ước hẹn của tôi và bạn đã vượt quá khả năng của
chúng ta rồi (lực bất tòng tâm), là chủ quan duy ý chí, nên dù cả hai
chúng ta đều có thành tâm thiện chí muốn thực hiện ước hẹn, song đã không thành
với bạn và cũng sẽ không thể thực hiện trọn vẹn lời hứa đối với tôi. Tuy nhiên,
chúng ta vẫn có thể thực hiện ước hẹn theo một cách thế khác hơn, phù hợp với
thực tế và hiệu quả hơn. Tôi tin là một người từng trải và đầy kinh nghiệm đấu
tranh như Bạn ắt là có thể tự tìm ra và thực hiện một cách thế khác hơn vừa an
toàn cho cá nhân và gia đình, vừa đem lại lợi ích cho dân tộc và đất nước.
Bạn thân mến,
Bạn đừng buồn và thất vọng hãy lạc quan tin tưởng ở tương lai
tươi sáng của dân tộc và đất nước sẽ đến và nhất định phải đến trong một tương
lai không xa. Tôi không phiền trách gì Bạn đâu mà hoàn toàn cảm thông với Bạn,
một đảng viên cộng sản chân chính như nhiều đảng viên cộng sản chân chính khác
trong “Phong trào thanh niên sinh viên học sinh tranh đấu chống Mỹ -Thiệu” ngày
ấy. Tất cả chỉ vì đã lầm lỡ nghe theo tuyên truyền lừa mỵ của Việt cộng nên đã
ngay tình, nhiệt tình đem bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ hy sinh chiến đấu cho
những mục tiêu giả tạo
(Chống Mỹ cứu nước, giải phóng dân tộc) và một chủ nghĩa
ngọai lai không tưởng (Chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản không tưởng)
mà thực tiễn đã trở thành tai họa cho nhân dân, gây hậu quả nghiêm trọng toàn
diện và di hại lâu dài cho dân tộc và đất nước.
Tôi tin là giờ đây bạn cũng như những đảng viên cộng sản chân
chính như bạn đã thực sự “phản tỉnh” và đã biết phải làm gì và cần làm gì
có lợi nhất cho dân tộc và đất nước, để bù lại phần nào những hy sinh mất mát
lớn lao tuổi xuân đã bị lợi dụng một cách vô ích, chỉ có hại mà chắng có lợi gì
cho dân tộc và đất nước.
Nhân dịp đầu xuân Giáp Ngọ 2014, một lần nữa thân mến chúc bạn,
hiền thê và gia đình các cháu sức khỏe, hạnh phúc và thành đạt mọi ước mơ chung
cũng như riêng tốt đẹp cho chính mình, cho dân tộc, cho đất nước và cho Tổ Quốc
Việt Nam thân yêu của chúng ta
Hẹn gặp bạn vào Mùa Xuân năm 2015 ở Sài Gòn, tại chính nơi chúng
ta gặp nhau lần đầu đã ươm mầm dẫn đến tình bạn bất diệt giữa chúng ta.
Houston ngày 1 tháng 2 năm 2014
Mùng 1 Tết Giáp
Ngọ
Các bài viết được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng
không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.