Nếu nói rằng
thạc sĩ, tiến sĩ, giáo sư là
loại bằng cấp chứng minh cho
đẳng cấp trí thức thì đảng Cộng
sản có thể hãnh diện nói rằng tổ
chức này có một số trí thức
“vượt trội” vì con số du học
nước ngoài hay tự hoàn thiện
mình trong nước qua các lớp bồi
dưỡng, tu nghiệp không thể đếm
hết.
Tuy nhiên,
những bằng cấp ấy từ lâu nay vẫn
bị người dân, giới ăn học thực
sự xem bằng nửa con mắt vì tính
chất giả mạo của nó.
Nói tới
những người trong đảng phấn đấu
học tới tiến sĩ, giáo sư người
ta nghĩ ngay tới sự dối trá, đạo
văn, mua bằng cấp và mua cả hội
đồng xét duyệt khi buộc phải
trình bày một luận án.
Những con
người ấy tuy đang sống cùng cộng
đồng nhưng họ có một khoảng cách
rất lớn đối với đồng nghiệp,
ngay cả láng giềng và bạn bè,
bởi họ sợ một lúc nào đó sự giả
dối của họ vô tình bị lật tẩy.
Họ sống trong cái vỏ của đảng,
nơi duy nhất chứa chấp, khuyến
khích và đồng tình với những sai
trái diễn ra hằng giờ trong
guồng máy.
Thật ra
những kẻ dựa vào thế của đảng để
đi học, đi làm không hề muốn
khoe khoang cái bằng cấp “phi
doanh trường” của họ. Mảnh bằng
rất dễ bị phát hiện là của giả
khi vốn kiến thức của những kẻ
cầm nó thường thấp kém đến thảm
hại. Biết vậy nên họ cố giấu
rằng mình là trí thức đảng. Họ
sợ bị phát hiện như sợ người ta
phát hiện họ tham nhũng.
Hầu hết
các loại bằng cấp trên thế giới
đều thiết thực nhắm tới việc
phát triển quốc gia, xã hội. Tuy
nhiên tại Việt Nam, có một loại
bằng cấp chỉ thích hợp cho một
tổ chức duy nhất là Đảng cộng
sản và ngay tên gọi của nó đã
nói lên đầy đủ khả năng người
bảo vệ luận án: Tiến sĩ Chính
trị học, chuyên ngành Xây dựng
Đảng.
Người có
bằng cấp này làm việc gì, ở đâu
không nói thì ai cũng biết.
Dĩ nhiên
nếu cái đảng ấy hoạt động độc
lập, ngân khoản để hoạt động là
của đảng tự tìm ra thì việc đào
tạo thành viên theo kiểu gì mấy
ai để ý. Chỉ tội là cái đảng ấy
lấy tiền thuế người dân bao
nhiêu năm nay để củng cố vai vế,
địa vị và hơn thế nữa, đi học để
bảo vệ ghế ngồi và tìm cách biến
sự cai trị ấy trở thành lý
tưởng.
Lý tưởng
độc quyền vơ vét là cái đích
nhắm cuối cùng của từng đảng
viên. Càng lên cao thì đích nhắm
ấy càng rõ rệt và muốn vào được
vị trí cao nhất thì phải có một
mảnh bằng như thế: Tiến sĩ đảng.
Không
phải tiến sĩ đảng nào cũng học
hành vớ vẩn trong nước. Rất
nhiều con cháu đảng viên đi học
ở nước ngoài cũng cố hết sức
tiến tới mục đích lấy bằng cấp
hầu “thuê bao” cho vị trí chính
trị của họ khi trở về nước. Mảnh
bằng nước ngoài dĩ nhiên là
không có chuyên ngành Bảo vệ
đảng và do đó họ phải học bất cứ
ngành nào mà một đại học nước
ngoài chấp nhận.
Một phúc
trình do Đại sứ quán Mỹ tại Hà
Nội công bố hồi gần đây cho biết
số sinh viên Việt Nam hiện theo
học ở Mỹ là 16.098 người trong
niên khóa 2012-2013. Trong hơn
16 ngàn con người đó có bao
nhiêu người trở về và bao nhiêu
người có việc làm đúng khả năng
vẫn không được ngành thống kê
Việt Nam công khai cho dư luận.
Nhưng người ta tin chắc rằng lực
lượng con ông cháu cha khi đã
học xong là trở về, bất cần họ
tốt nghiệp về chuyên ngành nào.
Vì họ về
để nắm quyền chứ không phải để
làm việc.
Trường
hợp thạc sĩ Nguyễn Tuấn Anh là
một ví dụ.
Nguyễn
Tuấn Anh trước đó không ai để ý
vì tên tuổi anh ta không có gì
nổi bật. Nếu không xảy ra việc
anh này giật xấp tài liệu tuyên
ngôn nhân quyền từ tay một
blogger như hành vi một kẻ cướp
thì chưa ai nhận ra anh ta là
cán bộ của Ban Tuyên huấn Thành
đoàn cũng như biết rằng anh ta
từng du học ở Hoa Kỳ mới về nước
vào tháng 3 năm 2013.
Từ hành
động bất ngờ khó thể tha thứ
này, một cán bộ thành đoàn, một
du sinh vừa về từ nền đại học
Mỹ, nơi luôn được đánh giá là
hàng đầu về giáo dục và nhân
quyền cho thấy rằng bằng cấp dù
của Mỹ, khi được trao cho một
đảng viên vẫn không tẩy được văn
hoá cộng sản trong não trạng của
họ.
Làm sao
có thể giải thích được hành vi
chợ búa của một người vừa bước
chân ra khỏi môi trường dân chủ
nhất thế giới để thay vì áp dụng
nó cho đất nước lại quay ngoắt
đi làm điều ngược lại?
Chỉ có
thể giải thích rằng hầu như tiến
sĩ đảng không thể tiêu hoá được
tri thức của thế giới khi bộ óc
đảng viên vẫn còn đặc sệt một
loại tạp chất của các thứ chủ
nghĩa tổng hợp mà nói theo ông
TBT Nguyễn Phú Trọng thì cho đến
hết thế kỷ này chưa chắc tìm
thấy.
Tại sao
không thể tìm thấy mà họ vẫn
rồng rắn dẫn dắt nhau đi tìm một
thứ bóng đen ảo tưởng?
Không. Họ
không ảo tưởng. Họ chỉ tạo ảo
tưởng cho dân chúng về cái đích
phía trước nhưng thật ra họ đang
len lén đi theo đường tắt để
hướng về mục tiêu vinh thân phì
gia. Họ giả vờ lạc đường để dân
chúng cảm thán nhưng lại đang
cười mỉm cho sự khờ khạo của
người dân. Từ ông TBT cho tới
một anh mới vào đảng hôm qua đều
biết rất rõ là khi vào đảng, nắm
được chiếc thẻ đỏ trên tay là
nắm vận mệnh của một số người.
Leo cao hơn thì con số người
trong tay nhiều hơn và cuối cùng
khi lên tới TBT thì nắm hết vận
mệnh cả nước.
Tiến sĩ
đảng đều biết như thế. Nguyễn
Tuấn Anh biết như thế và họ đang
thực hành công tác theo chiều
hướng như thế.
Tổng Bí
thư giật bản hiến pháp từ tay
nhân dân vì chức vụ ông cao.
Nguyễn
Tuấn Anh giật mớ giấy nhân quyền
từ tay người dân vì chức anh ta
còn nhỏ, thế thôi.
Càng lên
cao thì anh ta càng có uy thế để
giật những cái khác. Đó có thể
là nhà, là đất là một hợp đồng,
một dự án. Lên cao nữa anh ta sẽ
giật mạng sống, giật tự do của
một tập thể hay cá nhân nào đó
và nếu cơ hội vào tay, ai dám
nói là anh ta không dám giật cả
cơ đồ vì thói quen cướp giật
hình thành từ khi chỉ là một cán
bộ thành đoàn?
Trí thức
trong đảng rất nhiều, không thể
phủ nhận điều này. Cũng vậy
không thể phủ nhận trí thức
trong đảng luôn im lặng trước
những oan trái, bất công thậm
chí những thoả hiệp có thể dẫn
đến mất nước.
Có phải
do bằng cấp mà trí thức đảng
nhận được không phù hợp với thực
tiễn đời sống nên chúng luôn gây
di hoạ cho bản thân người học và
nhận bằng? hay vì sự thẩm thấu
kiến thức của đảng viên quá hạn
hẹp khiến bao nhiêu điều hay lẽ
phải xem chừng vẫn nằm ngoài bài
học vỡ lòng?
Có phải
sự hèn nhát đã tê liệt hoá mọi
suy nghĩ, tư duy của trí thức
đảng khiến họ chọn thái độ im
lặng hay ngoảnh mặt như không
biết những tệ nạn chung quanh?
Có phải
những ưu đãi mà trí thức đảng
nhận được từ hệ thống đã khiến
họ nhìn lệch đi những sự kiện,
con số, vấn đề đang làm đất nước
ngày một lún sâu vào sự vô cảm,
vô đạo đức đang tràn lan trên
toàn xã hội?
Hành vi
của Nguyễn Tuấn Anh không những
nói lên tính cách thấp kém của
một cá nhân khi tận dụng tối đa
quyền hành của mình mà hơn thế,
nó cho thấy sự ác ôn đang ngự
trị trong toàn đảng, kể cả trí
thức đảng. Hạ nhục, vu khống,
hành hung, hay giam cầm người
dân đã trở thành thuộc tính của
từng đảng viên nếu cho y hoặc
thị có cơ hội cầm chiếc dùi cui
khủng bố người dân lành.
Chiếc dùi
cui ấy hơn bốn mươi năm trước
Tôn Thất Lập đã kêu lên đau xót:
“Chiếc dùi cui anh cầm là của
người bạn Mỹ. Nhưng người dân
Việt là dân mình anh ơi!”.
Hơn bốn
mươi năm sau lịch sử lập lại.
Những chiếc dùi cui made in
China đang thi nhau bổ vào đầu
những người biểu tình chống
Trung Quốc trước đây và những
anh chị em phổ biến bản Tuyên
ngôn phổ quát Nhân quyền của
LHQ, phát bong bóng cỗ vũ cho
quyền con người vào chiều tối 08
tháng 12 tại công viên 23/9 Sài
Gòn.
Trí thức
đảng tiếp tục im lặng. Hành vi
côn đồ đảng đánh đập 9 người
phân phát tuyên ngôn nhân quyền
hình như không dính gì tới đảng.
Không
biết sau cái ngày ấy khi Nguyễn
Tuấn Anh họp thành đoàn anh ta
sẽ giải thích thế nào về hành vi
của mình?
Quan
trọng hơn hết, không biết những
đoàn viên - sắp lột vỏ thành
đảng viên - nghĩ thế nào khi
chứng kiến hay xem lại video
clip đầy đủ hình ảnh Nguyễn Tuấn
Anh giật xấp tài liệu nhân quyền
trên tay blogger Hoàng Vi và bỏ
chạy như một tên cướp ngày giữa
thanh thiên bạch nhật? Các bạn
đoàn viên ấy sẽ có hai thái độ.
Hoặc im lặng, tiếp tục cúi đầu
để sau này trở thành một Tuấn
Anh thứ hai. Hay họ sẽ chọn hành
động công khai từ bỏ đoàn thanh
niên cộng sản như Nguyễn Phương
Uyên đã làm?
Tiếc
thay, chỉ có một Nguyễn Phương
Uyên cương cường nhưng lẻ loi
giữa hàng triệu con cừu chớm mọc
nanh đang đua nhau chạy theo con
đường của Nguyễn Tuấn Anh. Đảng
còn hàng triệu người như thế:
sẵn sàng và ao ước được như anh
ta: được sang Mỹ du học và trở
về tranh giật, ngay cả một thứ
tài sản vô hình của người dân là
nhân quyền.
Rất nhiều
người tin rằng con ông cháu cha
sang tây phương du học sẽ thấm
được nền dân chủ của người bản
xứ để khi về nước sẽ áp dụng
chúng vào tình trạng của Việt
Nam. Những suy nghĩ ấy đã được
giải mã qua trường hợp của Tuấn
Anh. Nó cho thấy sự thành công
không thể chối cãi của đảng Cộng
sản Việt Nam khi gieo trồng trí
thức đảng trong hệ thống quyền
lực của họ, và đặc biệt, những
trí thức ấy rất tận tuỵ với
những gì đảng ban phát để sẵn
sàng làm bất cứ điều gì. Tuấn
Anh là một ví dụ sinh động nhất.
Không
phải chỉ có Tuấn Anh vì hàng
trăm ngàn trí thức đảng khác
đang chong mắt nhìn và hơn thế
đang tìm cách biện minh cho hành
động côn đồ này từ một “đồng
đảng” của họ.