LUẬT KHOA
Sau 40 năm sống dưới chế độ cộng sản, Tiệp Khắc đã sửa sai. Còn Việt
Nam?
Nếu kiên trì tranh đấu, người Việt Nam cũng có thể có một tương
lai khác.
By
THANH NGỌC Một
ngày tháng 10/2017, Jan và tôi đi dạo trên Quảng trường Wenceslas, thành
phố Prague (người Việt Nam thường gọi là Praha), nơi người dân biểu tình
kết liễu chế độ độc tài cộng sản tại Tiệp Khắc vào năm 1989. Jan không
ngừng nói về những thứ tồi tệ dưới chế độ cộng sản. Anh nói như một nhân
chứng của quá khứ, dù Jan sinh ra ở thời kỳ đầu của nền dân chủ.
Prague năm 2017 mới bước vào thời kỳ dân chủ được chừng 28 năm, chỉ bằng
hơn một nửa thời gian đất nước này chìm trong chế độ cộng sản. Đâu đó
trong những cửa hàng, trên những con đường, bạn có thể cảm thấy hơi thở
cộng sản vẫn chưa tắt hẳn ở nơi này.
Chúng tôi đến trước bức tượng người phụ nữ khỏa thân đứng trong tư thế
la hét ai đó. Bức tượng này sẽ không bao giờ tìm thấy chỗ đứng dưới chế
độ cộng sản vì sẽ bị cho là bệnh hoạn. Jan
đọc từ điện thoại cho tôi nghe về kết quả bầu cử nghị viện mới. ANO
2011, đảng dân túy của tỷ phú Andrej Babiš đã giành chiến thắng (“Ano”
trong tiếng Czech nghĩa là “yes”). Jan thất vọng nói: “Sớm thôi, ở quảng
trường chúng ta đang đi đây sẽ đầy người biểu tình để phản đối nhà tài
phiệt Babiš làm thủ tướng”. Tôi
nói với Jan, ít ra ở Czech cơ hội tham gia chính trị còn mở ra cho nhiều
người. Ở Việt Nam, chỉ có người cộng sản mới có thể tham gia chính trị,
hơn 90 triệu người Việt phải đứng nhìn một nhóm nhỏ quyết định số phận
của họ. Jan
gật đầu và chúng tôi bước tiếp về phía viện bảo tàng.
*** Ởđầu
quảng trường này, phía sau tượng thánh Wenceslas và phía trước tòa nhà
bảo tàng, có một nơi mấp mô trên vỉa hè, trông xa giống như một ngôi mộ.
Vào ngày 16/1/1969, ở nơi mấp mô đó, một sinh viên tên Jan Palach đổ
xăng tự thiêu. Ba ngày sau, anh chết trong bệnh viện. Lúc đó, khối
Warszawa đứng đầu là Liên Xô đưa quân vào kiểm soát Tiệp Khắc. Jan
Palach đã tự thiêu để phản
đối cuộc xâm chiếm, “làm người dân thức tỉnh” trước nền chính trị bị
ngoại quốc giật dây.[1]
Dân chủ có thể đến bất ngờ Ngọn
lửa của Jan Palach không tạo được tác động gì vào lúc đó. Thế lực của
Liên Xô đã củng cố quyền lực gần như tuyệt đối cho chính quyền cộng sản
Tiệp Khắc. Mùa xuân Prague, kế hoạch của thủ tướng thuộc nhóm cấp tiến
Alexander Dubček với những hứa hẹn cải cách nhân quyền mới chớm nở đã
phải lụi tàn. Liên Xô đã thay một vị thủ tướng khác mà họ tin tưởng hơn.
Người Tiệp Khắc tiếp tục sống. Họ không biết khi nào chế độ cộng sản do
chính họ bầu chọn mới thực sự kết thúc. Sự lựa chọn đó của người Tiệp
Khắc đã phải trả giá bằng chính đời sống của họ. Đầu
những năm 1970, The
Plastic People of the Universe làm điên đảo giới trẻ Tiệp Khắc bằng
thứ âm nhạc mê hoặc và phong cách trình diễn ấn tượng. Ban nhạc này được
thành lập một tháng sau khi khối Warszawa xâm chiếm Tiệp Khắc. Những ca
từ phóng khoáng và tinh thần độc lập của ban nhạc khiến chính quyền ngày
càng khó chịu.[2]
Không lâu sau, The Plastic People of the Universe mất tư cách biểu diễn
chuyên nghiệp, mất nhạc cụ (vốn khi đó thuộc sở hữu nhà nước) và nơi
diễn tập. Việc này nằm trong chương trình chấn chỉnh các hành vi đạo đức
và xã hội của chính quyền. Đến
năm 1972, ban nhạc bị cấm biểu diễn công khai. Chính quyền cho rằng âm
nhạc của họ là “bệnh hoạn” và “tác động tiêu cực đến xã hội”. Ban nhạc
chuyển sang biểu diễn chui ở ngoại ô. Khán giả chỉ biết chính xác địa
điểm trước một ngày, hoặc phải đợi cho đến ngày biểu diễn. Người hâm mộ
sẽ lần mò trong mưa gió, tuyết rơi để tìm đến các trang trại hay nhà kho
bị bỏ hoang được chọn làm địa điểm biểu diễn. Vào
tháng 3/1974, hơn một nghìn khán giả tìm đường đến nghe The Plastic
People of the Universe biểu diễn. Họ chẳng thấy ban nhạc ở đâu, thay vào
đó là cảnh sát. Cảnh sát đánh đập khán giả ở một đường hầm và đưa một
lên tàu chở về Prague. Sáu sinh viên bị bắt giữ, nhiều sinh viên khác bị
đuổi học.
Tháng 3/1976, cảnh sát Tiệp Khắc quyết định tiêu diệt bằng được ban nhạc
sau một cuộc biểu diễn chui. Cảnh sát mật đã thẩm vấn hơn 100 người hâm
mộ, xét nhà, tịch thu nhạc cụ, bắt giữ 27 nhạc sĩ. Dưới
áp lực của quốc tế, hầu hết các nhạc sĩ sau đó đã được thả. Tuy nhiên,
chính quyền kiên quyết đưa bốn người ra xét xử tội gây rối, trong đó có
hai thành viên của The Plastic People of the Universe, một nhạc sĩ và
một ca sĩ khác. Các
kiểm sát viên đã chỉ trích từ ngữ thô tục trong các bài hát của họ và
cho rằng chúng làm băng hoại giới trẻ Tiệp Khắc. Những người bị bắt đã
trả lời rằng họ quyết bảo vệ quyền sáng tác và hát những ca khúc mà họ
muốn. Bốn người đã bị
tuyên án từ 8 tháng đến 18 tháng tù giam.[3]
Phiên tòa bị giới nghệ sĩ, kịch gia, văn sĩ chỉ trích kịch liệt, trong
đó có Vaclav Havel, người sau này trở thành tổng thống đầu tiên của nền
dân chủ Tiệp Khắc. Nỗi
tức giận về phiên tòa đã khiến hơn 200 người thuộc giới trí thức Tiệp
Khắc thành lập một tổ chức nhân quyền không chính thức và phát hành một
kiến nghị chỉ trích những hành vi đàn áp nhân quyền vào tháng 1/1977,
được gọi tắt là Hiến chương 77. Bản hiến chương gây được tiếng
vang lớn, được nhiều tờ báo lớn như Le Monde, The New York Times phổ
biến.[4] Tuy
nhiên, giống như vụ tự thiêu của Jan Palach, nền chính trị độc tài ở
Tiệp Khắc vẫn không có gì thay đổi. Thay vào đó, Vaclav Havel và một số
nhà bất đồng chính kiến phải ngồi tù. Phải
mất thêm 12 năm nữa, người Tiệp Khắc mới làm nên số phận của mình. Tháng
11/1989, hàng trăm nghìn người biểu tình ở Quảng trường Wenceslas trong
cuộc Cách
mạng Nhung (Velvet Revolution). Cuộc biểu tình lịch sử đó được châm
ngòi vào dịp kỷ niệm 20 năm ngày sinh viên Jan Palach tự thiêu.[5] Đó
chỉ là một trong số vô vàn sự kiện đấu tranh với chế độ cộng sản ở Tiệp
Khắc. Dường như thành công hay thất bại đều không phải là mục tiêu quan
trọng đối với họ. Điều quan trọng là họ kiên trì tranh đấu. Ngay
sau khi Cách mạng Nhung thành công, Điều 4 trong Hiến pháp Tiệp Khắc,
vốn khẳng định vai trò lãnh đạo xã hội của Đảng Cộng sản, đã bị xóa
bỏ. Một cuộc bầu cử tự do được tiến hành. Tiệp Khắc thoát khỏi bóng
tối cộng sản và tiến đến nền dân chủ.[6]
Kiên trì tranh đấu ở Việt Nam Vào
đêm ngày 15/8/2018, một đêm nhạc ở thành phố Hồ Chí Minh đã bị công an
giải tán bằng dùi cui, mũ bảo hiểm, hung khí tự chế. Đó là đêm nhạc của
ca sĩ Nguyễn Tín, nơi anh hát những bài hát trước năm 1975. Ca
sĩ Nguyễn Tín và người tổ chức đêm nhạc Nguyễn Đại nói
với RFA là họ bị công an bịt mắt đưa về đồn tra tấn. Sau đó, cả hai
người bị đạp ra khỏi xe giữa đường.[7] Nhà
báo Phạm Đoan Trang cũng tham gia đêm nhạc và kết thúc bằng việc bất
tỉnh trong bệnh viện. Cô kể, có sáu công an mặc thường phục đánh
đập cô bằng nón bảo hiểm, hung khí tự chế.[8] Đầu
tháng 5/2021, hai mẹ con nhà hoạt động Cấn Thị Thêu và Trịnh Bá Tư đã bị
tòa tuyên án 8 năm tù giam và 3 năm quản chế cho mỗi người. Họ bị
buộc tội đã đăng những đoạn phim bị cho là sai sự thật về tranh chấp đất
đai lên mạng xã hội.[9] Thay
vì giải quyết thấu đáo những tranh chấp đất đai, chính quyền chọn cách
bỏ tù những người cất tiếng nói phản đối. Thay vì thực thi quyền tự do
biểu đạt, xuất bản, hiệp hội như đã cam kết, chính quyền lại chọn cách
bỏ tù những người dám thực hành những quyền ấy.
Những hành động bất nhất đó có thể mang lại lợi ích ngắn hạn cho chính
quyền, nhưng không dập tắt được sự phẫn nộ nén sâu trong lòng người dân.
Những bản án tù của các nhà hoạt động Việt Nam không phải là vô ích.
Chúng có thể ngăn họ trực tiếp tranh đấu cho nhân quyền, nhưng đổi lại,
hoạt động tranh đấu của họ đi xa hơn đến đông đảo quần chúng. Trần Huỳnh
Duy Thức, Hòa thượng Thích Quảng Độ, nhà báo Phạm Đoan Trang, và rất
nhiều nhà hoạt động đã gặp nạn khác luôn là những ngọn lửa soi sáng cho
những người đi tìm sự bình đẳng, nhân quyền cho Việt Nam. Cuộc
biểu tình khổng lồ kết liễu chế độ cộng sản ở Tiệp Khắc có lẽ đã không
xảy ra nếu cuộc cải cách Mùa xuân Prague của Thủ tướng Dubček được thực
hiện. Việt Nam đã bỏ qua bài học này. |