Tản Mạn Vụ Án Phạm Đoan Trang
Trần Văn Chánh
Truyền thông nhà nước và quốc tế đồng loạt đưa tin cho hay:
Ngày 14.12.2021, tức hôm nay, Tòa án Nhân dân TP. Hà Nội sẽ xét xử
bị cáo Phạm Thị Đoan Trang (PĐT) về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước
Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, và theo báo
Công An Nhân Dân ngày 13.12
thì “Đây là đối tượng có
hành vi làm, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, bài viết, trả lời phỏng
vấn trên truyền thông nước ngoài với nội dung xuyên tạc, chống phá, phỉ
báng đường lối, chính sách của Nhà nước ta”
theo Điều 88 của Bộ Luật Hình sự (BLHS) năm 1999.
Được biết, nhà báo nữ tự do
PĐT bị bắt vào ngày 7.10.2020, năm nay 43 tuổi, từng tốt nghiệp Trường
Hà Nội- Amsterdam và Đại học Ngoại thương Hà Nội; làm phóng viên báo
điện tử Vnexpress, nhân viên
Công ty quảng cáo HAKI, Công ty Truyền hình kỹ thuật số VTC, cộng tác
viên báo Vietnamnet và phóng
viên báo Pháp luật TP Hồ Chí Minh.
Năm 2013, PĐT xuất cảnh đi nước ngoài không xin phép nên đã bị kỷ luật
buộc thôi việc.
Theo cáo buộc chính thức của ngành tư pháp nhà nước thì PĐT phạm rất
nhiều tội, tóm tắt theo bản tin của
báo Công An Nhân Dân cùng
ngày nêu trên, như sau:
Trong lần xuất cảnh trái phép nêu trên, PĐT đã bị một số đối tượng phản
động móc nối, lôi kéo vào con đường tội lỗi, chống phá Đảng, Nhà nước và
Nhân dân; đã trực tiếp thành lập và tham gia điều hành nhiều hội, nhóm
bất hợp pháp, như: Nhóm “Du ca Sài Gòn”, “Tuổi trẻ làm đẹp quê hương” và
lợi dụng danh nghĩa biểu diễn ca nhạc, bảo vệ môi trường để tụ tập,
truyền bá các ca khúc thời Việt Nam cộng hòa, tập hợp một số đối tượng
trong giới văn nghệ sĩ, trí thức trẻ để chống đối…; lập và điều hành các
trang mạng, như: “Luật khoa tạp chí”, “Phamdoantrang.com”, “The
Vietnamese”, để viết, tán phát các nội dung xuyên tạc tình hình dân chủ,
nhân quyền tại Việt Nam, bôi nhọ lãnh đạo Đảng, Nhà nước, kích động
chống đối, kêu gọi biểu tình, lật đổ chế độ; đã biên soạn nhiều cuốn
sách có nội dung xấu, xuyên tạc, bôi nhọ thể chế chính trị, tình hình
dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam, đường lối của Đảng, chính sách, pháp
luật của Nhà nước; móc nối và nhận tài trợ từ các đối tượng phản động
của VOICE (một tổ chức ngoại vi của tổ chức khủng bố Việt Tân), thành
lập trang fanpage “Nhà xuất bản Tự do”, viết, tán phát nhiều cuốn sách
có nội dung xấu, xuyên tạc, bôi nhọ thể chế chính trị, tình hình dân
chủ, nhân quyền ở Việt Nam, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật
của Nhà nước… và phát tán trên không gian mạng. Với nhận thức và hoạt
động chống phá mù quáng, PĐT đã được các thế lực thù địch tài trợ, hậu
thuẫn và cổ xúy trao tặng cái gọi là giải thưởng nhân quyền Homo Homini,
đề cử giải thưởng tự do báo chí. Hoạt động chống phá của Phạm Đoan Trang
làm ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến an ninh trật tự, gây bức xúc, phẫn nộ
trong dư luận và nhân dân…
Sau khi liệt
kê hàng loạt tội phạm như trên,
báo Công An Nhân Dân đã đưa
ra một
kết
luận chắc nịch:
PĐT sẽ bị trừng trị bằng bản án nghiêm khắc của pháp luật!
Với kết luận của báo ngành công an như thế trên, thì mặc dù tòa chưa xử,
ai cũng có thể suy đoán PĐT sẽ phải đối đầu với một bản án không nhẹ đã
được tính sẵn rất kỹ (quen gọi án “bỏ túi”) vì vụ án này đang được cả
thế giới bao gồm các tổ chức bảo vệ nhân quyền quan tâm theo dõi rất
sát, và hầu như chắc chắn sẽ không có trường hợp tha bổng.
Kết quả xét xử chưa biết cụ thể thế nào, nhưng nếu kết luận trước “sẽ bị
trừng trị bằng bản án nghiêm khắc” thì đây là điều vi phạm rất nặng đối
với một trong những nguyên tắc cơ bản của pháp luật là nguyên tắc suy
đoán vô tội, mà theo
khoản 1, Điều 31 Hiến pháp VN năm 2013
thì
“Người bị buộc tội được coi là không có tội cho đến khi được chứng minh
theo trình tự luật định và có bản án kết tội của Tòa án đã có hiệu lực
pháp luật”.
Đây là cái bệnh chung của ngành
công an và tư pháp Việt Nam, cần phải được khắc phục nếu muốn chấn chỉnh
lành mạnh hóa tư pháp. Có trường hợp người ta còn cho xuất bản những số
báo đặc biệt để kết tội bị can trước khi đưa ra tòa án xét xử, như
trường hợp vụ án Cimexcol Minh Hải hồi năm 1987…
Trước vụ án PĐT, dư luận xã hội có lẽ sẽ biểu hiện bằng những thái độ
khác nhau: đa số người dân không quan tâm, một số khác tuy có quan tâm
nhưng coi là sự việc đã được chính quyền ấn định sẵn trước, chỉ tội cho
một người phụ nữ chân yếu tay mềm sắp phải rơi vào vòng lao lý; một số
người khác nữa tin nhà nước làm gì cũng đúng, như các thông tin đã được
loan tải, và theo cái cách đưa tin của truyền
thông nhà nước
thì việc đưa PĐT ra tòa lãnh án giống như một tin mừng; trong khi đó
giới trí thức phản biện thì lại cho PĐT là một phụ nữ tài năng, tâm
huyết, vì tin ở hiến pháp mà kiên cường đấu tranh cho nền dân chủ của
đất nước.
Nhà thơ Phạm Xuân Nguyên đã vừa cảm khái cho ra mấy vần thơ giản dị:
Hôm nay có một người họ Phạm
ra tòa
Cô là Phạm Đoan Trang, không
phải phạm nhân
Cô không làm chính trị lãnh
đạo, cô chỉ làm chính trị bình dân
Cho dân hiểu mình có quyền dân
chủ
Cô muốn đối thoại theo tinh
thần xã hội dân sự
Nhưng lại bị biến thành đối
thủ phải bắt giam
Hôm nay Phạm Đoan Trang
Ra tòa
Mang trong mình cả luật khoa.
Rồi còn nhà văn Nguyễn Viện
nữa, cũng lên tiếng bằng thơ:
Một người tên Đoan Trang nhưng
dũng cảm, kiên cường
một người con gái nhưng mạnh
mẽ, sắc sảo hơn búa liềm
một công dân bình thường nhưng
đủ phi thường cho cường quyền e ngại
và người ấy bị xét xử vì biết
nghĩ đến người khác.
Tôi không quen biết chút gì với PĐT nhưng vì tình người cũng cảm thấy
xót xa khi xem bức ảnh lúc chị bị công an bắt dẫn đi và lúc bị điệu ra
tòa. Đặc biệt, PĐT là một phụ nữ có học vấn đàng hoàng, được chế độ XHCN
đào tạo chính quy (chứ không xài bằng giả) nhưng không đi theo vết mòn
danh lợi của đa số sinh viên VN tốt nghiệp ra trường, lại viết được cuốn
sách có giá trị như cuốn Chính
trị bình dân, xứng đáng được coi là một học giả trẻ. PĐT tuy có bất
đồng chính kiến với các nhà đương cuộc nhưng trong tay cũng không một
tấc sắc, luôn chủ trương đấu tranh giành dân chủ cho người dân bằng con
đường hòa bình bất bạo động, hoàn toàn căn cứ theo những điều đã được
Hiến pháp Việt Nam 2013 cho
phép.
Một số người cho rằng, những cuốn sách, ấn phẩm của PĐT giúp nâng cao
tri thức cho nhiều người quan tâm đến tình hình chính trị, xã hội trong
nước, truyền được nguồn cảm hứng, kích thích tư duy sáng tạo cho cả giới
trẻ lẫn người lớn trong một nền dân khí vốn đã quá bệ rạc vì chính sách
ngu dân thành công của những người CS.
Nhưng mặt khác, trong bối cảnh lịch sử hiện tại, với một chế độ độc tài
toàn trị, việc PĐT ra tòa cũng là điều tất yếu, dễ hiểu, cho thấy thân
phận chung của phần tử trí thức yêu nước thương dân.
Bởi vì, bản chất cũng như trách nhiệm của trí thức là đối lập, phản
biện, phê phán những việc làm sai trái của chính quyền, để giúp chính
quyển sửa đổi bằng những chính sách tốt hơn. Đối lập không có nghĩa là
chửi rủa vô tội vạ hoặc đả kích cá nhân. Đọc sách của PĐT, người đọc hầu
như không bao giờ bắt gặp những câu chửi rủa thiếu trách nhiệm hoặc tỏ
ra có sự căm thù nào ngoài sự căm thù áp bức bất công mà đại đa số dân
nghèo thường phải chịu đựng năm này qua năm khác.
Những điều PĐT tố cáo chính quyền về những sai lầm khuyết điểm, suy cho
cùng cũng chính là những điều mà chính quyền CSVN và Quốc hội đã từng
thừa nhận trong rất nhiều bản báo cáo, hội thảo, nghị quyết, và luôn hứa
sẽ sửa chữa. Hai bên chỉ khác nhau về câu chữ, phong cách diễn đạt: của
PĐT thì nói thẳng thắn, sinh động hấp dẫn, giống tiếng nói người dân;
của chính quyền thì nói vòng vèo, giáo điều, sử dụng nhiều uyển ngữ theo
lối tuyên truyền đã thành cố tật.
Như vậy, nếu nhà cầm quyền thật sự của dân do dân vì dân thì phải biết
tôn trọng lắng nghe những “tiếng nói khác”, thay vì đàn áp, để bổ sung
cho nhận thức của mình về các hiện tình chính trị, chứ sao lại đi bắt bớ
cầm tù người ta? Chính nhà cầm quyền CSVN hiện nay cũng đã rất nhiều lần
khích lệ phải “phát huy tự
do tư tưởng, tạo mọi điều kiện cần thiết cho mọi hoạt động nghiên cứu và
các mặt công tác trên lĩnh vực lý luận” (trích nghị quyết của Bộ Chính
trị, 28.3.1992). “Kẻ chê ta mà chê đúng là thầy ta”, nếu hiểu theo nghĩa
này, thì cuốn Chính trị bình dân
của PĐT tuy có khéo léo phê phán chế độ độc tài toàn trị nhưng vẫn đáng
được coi là một tác phẩm chính trị thuộc loại xuất sắc có tính khai
sáng, giúp tham khảo, bổ sung cho môn Công dân giáo dục đang được giảng
dạy tại các nhà trường phổ thông trung học.
Tính ra, PĐT còn quá hiền lành, từ tốn, chứ không đanh thép dữ dội như
các cụ Phan Châu Trinh, Phan Bội Châu, Nguyễn An Ninh, Hồ Chí Minh… khi
xưa tuyên truyền vận động chống chế độ thực dân Pháp. Còn như kết án PĐT
xuất cảnh đi nước ngoài không xin phép, hoặc thậm
chí “móc nối và nhận
tài trợ từ các đối tượng phản động”, thì có khác gì việc làm của các cụ
thời trước: hai cụ Phan xuất dương bôn ba hải ngoại, gặp đủ mọi thành
phần trí thức, chính khách Nhật, Tây, Tàu để cầu viện tìm phương giải
phóng dân tộc; sách báo các cụ viết ra nếu đem gộp in lại còn nhiều gấp
cả chục lần PĐT, mà cuốn nào, bài nào cũng cực lực đả kích nhà cầm quyền
Pháp đương thời. Rồi các cụ cũng có lúc phải bị ngồi tù, thường dưới
hình thức giam lỏng (gọi là cho “an trí”), cả vua Hàm Nghi chống Pháp
cũng vậy, được đối xử rất tử tế (có trợ cấp, người hầu), vì văn hóa văn
minh phương Tây với nền báo chí tự do của họ không quan niệm tù chính
trị là một loại tội xấu ác có tính tuyệt đối (như tội hình sự trộm cắp
giết người), trong sự dự liệu trước rằng còn có những lúc đổi đời, sự
tồn tại của một chế độ là không vĩnh viễn: nay là người tù, nhưng mai
sau lại là người có công với đất nước; phạm tội với chính quyền không
đồng nghĩa đắc tội với nhân dân, mà có khi còn có ơn với nhân dân. Tại
đây, có một ranh giới không rõ ràng giữa công và tội, tương tự như
trường hợp một số người bị ở tù vì tội “vi phạm nguyên tắc nhà nước gây
hậu quả nghiêm trọng”, sau xét lại thì thấy họ là người có công, dám can
đảm xé rào để làm được điều tốt cho dân trong điều kiện các quy định,
luật pháp của nhà nước đã tỏ ra lạc hậu không còn phù hợp với yêu cầu
phát triển của kinh tế-xã hội…
Trong chiều hướng chắc chắn sẽ tiến lên của đất nước trong tương lai,
luật pháp rồi đây cũng sẽ có rất nhiều thay đổi. Nhiều trường hợp luật
pháp không xử công bằng được trong hiện tại, thì phải đợi sự phán xét
mai sau của lịch sử.
Nhà báo tự do PĐT đã không được may mắn bằng các cụ hoạt động cách mạng
tiền bối thời Pháp thuộc. Chị đã bị
giam giữ tròn một năm (từ tháng 10.2020) trong tình trạng hoàn toàn tách
biệt với bên ngoài, không được thăm nuôi, khám chữa bệnh và cũng không
được gặp luật sư. Các luật sư bào chữa chỉ được gặp vào hôm 19.10.2021,
mới biết sức khoẻ của chị đã bị sa sút nhiều trong thời gian giam giữ.
Theo luật sư Ngô Anh Tuấn viết kể lại (đây chỉ tóm tắt vài ý chính),
trong
10 lần lấy cung, PĐT đều bị ép cung nhưng chị từ chối trả lời và yêu cầu
phải có luật sư mới khai báo nhưng không được chấp nhận
trong
suốt quá trình làm việc; PĐT không hợp tác, không khai nhận và chưa từng
nhận tội; đã từng bị biệt giam nhưng sau đó được giam chung với những
thường phạm khác, cuộc sống trong phòng giam rất khắc nghiệt, không thể
tưởng tượng được tại sao mình lại có thể sống được ngần ấy thời gian đã
qua trong trại tạm giam với một cơ thể đầy bệnh tật…
Sau khi kể lại vài chi tiết như trên, LS Tuấn nêu cảm tưởng: “Tôi không
có câu kết nào cho bài viết này. Tôi nghĩ rằng gạch đầu dòng nào trong
những câu chữ trên cũng đủ là câu kết cho một câu chuyện dài và những
điều bà Trang nói có thể động tới tâm can của những người có lương tri.
Với tính cách, tư tưởng và hành động của mình, nếu muốn chọn lựa một
cuộc sống bình yên cho bản thân, cho gia đình, chắn chắn bà Phạm Đoan
Trang đã không chọn cách quay về Việt Nam sau khi đã có cơ hội sống ở
nước ngoài, điều này khiến nhiều đấng mày râu cũng phải cúi đầu. Với
tôi, bà Trang là một cây bút thông thái, cần mẫn, chính trực nhưng cũng
giống như một số người khác và phần nào đó là chính cả bản thân tôi, có
lẽ chúng tôi đã sinh ra nhầm thời”. Rồi LS còn phụ chú thêm: “Tôi vẫn
luôn mơ về một ngày, sẽ không còn cảnh bắt bớ, giam cầm những người bất
đồng chính kiến mà thay vào đó sẽ là đối thoại để tìm ra giải pháp giải
quyết mâu thuẫn xã hội trong hoà bình – ngày đó tới sớm hay muộn nó sẽ
quyết định việc đất nước có tiến bộ hơn hay vẫn ngưng đọng, trì trệ…”.
Quả là một phụ nữ anh hùng, dũng cảm, kiên cường và trí tuệ, đáng xưng
liệt nữ, không thẹn với những tấm gương Bà Trưng, Bà Triệu, bà Bùi Thị
Xuân… khi xưa!
Theo sự tìm hiểu lịch sử
của tôi, cộng với nhận thức bằng trực giác và kinh nghiệm cá nhân, phụ
nữ Việt Nam thường gan dạ dám nghĩ dám đấu tranh cho công lý quyết liệt
hơn cánh đàn ông. Trong công cuộc chiến đấu cho công bằng xã hội chống
lại mọi hình thức độc tài trong tương lai, người phụ nữ Việt Nam chắc
chắn sẽ giữ một vai trò hết sức quan trọng. Thời gian gần đây đã thấy có
những Huỳnh Thục Vy, Mẹ Nấm, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Phương Uyên,
Nguyễn Thùy Dương… đều bị tù tội, trong số những người này có thể họ có
một vài điểm sai sai hay quá khích gì đó, nhưng căn bản vẫn là những phụ
nữ kiên cường đáng kinh nể vì dám đấu tranh không lùi bước cho những
điều họ đã xác tín… Trong lãnh vực hoạt động báo chí cũng vậy, một số
tổng biên tập tài năng đấu tranh kiên cường nhất cho tự do báo chí tại
VN phần lớn cũng thuộc nữ phái, và họ tuy chưa ngồi tù nhưng cũng đều đã
bị cách chức hết rồi!
Theo tôi, trong vụ xử án PĐT sáng nay, khi vẫn còn có sự lưng chừng giữa
công và tội như đã phân tích ở trên, nếu tội mà còn nghi thì nên tha để
mở rộng việc hình. Luật hình sự VN vẫn còn một số điều khoản mập mờ đang
trong quá trình hoàn thiện, thì đây cũng là thêm một lý do để áp dụng
một nguyên tắc kinh điển khác của luật pháp: “Phải giải thích các điều
khoản trong hình luật một cách khoan hồng” (In peonalibus causis
benignius interpretandum est).
Trong trường hợp PĐT, cũng như đối với vài vụ khác sắp xử trong tháng 12
này, nếu các nhà chức trách đã lỡ quyết định
“bỏ túi” vụ án rồi mà không tha bổng được thì cho hưởng án treo,
hoặc cứ tuyên như mức đã định sẵn, nhưng nên thay đổi biện pháp ngăn
chặn bằng cách giam lỏng (cho an trí một nơi nào đó để kiểm soát), như
thực dân Pháp đã làm đối với các cụ nhà nho tù chính trị thời Đông Kinh
Nghĩa Thục (1908), tội hệt như PĐT, thay
vì nhốt tù trong những điều kiện khắc nghiệt phi nhân bản.
Vụ án này có ý nghĩa chính trị rất quan trọng, nếu quý vị thẩm quyền
trên ngôi cao chín bệ chịu xử lý vấn đề như trên đề nghị, tôi tin chắc
quý vị sẽ nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của dư luận không chỉ
trong nước mà còn trên toàn thế giới: Việt Nam không chỉ sẽ nhận được
thừa thãi nguồn vaccin và thuốc men chữa bệnh Covid-19 cho dân mà còn sẽ
nhận được biết bao nguồn tài trợ quốc tế khác nữa để giúp đất nước phát
triển. Giữa cái lợi to lớn này với việc cầm tù chỉ mỗi một công dân như
PĐT, xin hỏi quý vị sẽ quyết định chọn theo hướng nào?
TVC
14.12.2021
Tác
giả gởi cho viet-studies ngày 14-12-21
|