Việt Nam Thời Báo
5-11-18
Người trí tuệ: thôi đừng làm đảng viên! Phương Thảo
Người ta vẫn thường hay mỉa mai rằng “ ông ấy là đảng viên nhưng là
người tử tế”. Nhưng khốn nỗi, Đảng có thể đem lại sự thăng tiến và vững
chãi nên vẫn có những người cứ muốn phấn đấu vào đảng.
Đã qua rồi cái thời những người trí thức vì lòng yêu nước tham gia cách
mạng để giải phóng dân tộc, đem tại tự do cho đất nước và gia nhập đảng
vì lý tưởng về một quốc gia công bằng văn minh theo tiêu chuẩn xã hội
chủ nghĩa mơ hồ mà chẳng ai tin là sẽ đạt được. Ngay cả ông Tổng bí thư
cũng đã từng nói “ đến hết thế kỷ này chưa biết có chủ nghĩa xã hội hay
chưa!”
Những người tham gia vào đảng cộng sản không ít là những người đã từng
có lòng tin vào một xã hội công bằng văn minh sẽ được tạo dựng từ nền
tảng của một chính phủ độc đảng. Tư tưởng của họ đã bị thui chột nên tin
rằng chỉ có một đảng duy nhất mới có thể duy trì sự ổn định chính trị.
Họ tin rằng thanh thiếu niên là mần non của đảng, là lực lượng kế thừa.
Để ngay từ khi mới được quàng khăn đỏ - nếu may mắn - thì họ đã nghiễm
nhiên cho rằng đảng cộng sản là trên hết và có quyền lực tối cao. Không
là tối cao sao được khi các lực lượng vũ trang là công cụ của đảng và
trước hết phải “ trung với đảng”.
Hãy cứ thử nhìn có bao nhiêu cán bộ đảng viên đã trưởng thành từ phong
trào đoàn đội từ cơ sở đi lên tới tận cấp trung ương có thể cho thấy nấc
thang danh vọng được dựng lên cho những người biết cách phấn đấu khi còn
là học sinh sinh viên. Chưa kể những sinh viên học sinh năng nổ trong
công tác đoàn cho dù có dốt cũng sẽ được cấp uỷ ưu ái, chiếu cố, bồi
dưỡng, và có cơ may được một chân ở lại trường để làm công tác đoàn mà
không phải nhọc công học tập. Nếu "may" sẽ từ từ trở thành hạt giống đỏ,
đường hoan lộ rộng thênh thang.
Ở nhiều trường đại học, nếu không là đảng viên thì không thể nhận chức
trưởng phó khoa. Không ít những giáo sư danh tiếng tài giỏi đã phải lui
về làm phó cho một trưởng khoa trẻ tuổi hơn, ít tuổi nghề và ít kinh
nghiệm nhưng lại có thẻ đỏ lận lưng hay còn tệ hại hơn là mất luôn chức
tước để trở về làm một giáo sư bình thường mà không được tham gia hay có
bất cứ tiếng nói nào trong công tác quản lý và tổ chức.
Nhiều người đã từng trả lời họ phải làm đảng viên vì trong cơ quan của
họ ai cũng vậy cả, khác người thì không có chỗ đứng hay không là đảng
viên thì không làm gì được. Vì vậy họ phải ráng để trở thành đảng viên,
chi bộ cũng phải ráng bồi dưỡng để tăng số lượng đảng viên theo chỉ
tiêu. Xong rồi thì cứ đều đều nộp đảng phí và tham gia họp chi bộ cho có
lệ, miễn đừng quá lộ liễu có những biểu hiện “ tự diễn biến, tự chuyển
hoá” thì sẽ được yên ổn cho tới khi về hưu.
Nếu có gì sai phạm, đảng viên sẽ được ưu tiên chỉ nhận mức kỷ luật cao
nhất là kiểm điểm vì “ lập trường cách mạng của đảng viên vẫn luôn hơn
hẳn người thường”. Đó là chìa khoá của sự an toàn hay cả là kim bài miễn
tử.
Nhưng đâu phải ai muốn là đảng viên cũng được?
Dĩ nhiên không phải ai muốn vô đảng cũng được. Tiêu chuẩn phải là không
dính dáng gì vào chế độ cũ và phải ngoan. Điều đó có nghĩa là biết gật
mà không biết lắc, biết đồng ý mà không cần phải hỏi tại sao; biết im
lặng khi cần và tuyệt đối không được có ý kiến khác với lãnh đạo.
Muốn là được là đảng viên và là đảng viên gương mẫu, thì phải không biết
tranh luận, hay đặt câu hỏi nghi vấn về những chính sách, chủ trương của
Đảng. Nếu có đó chính là mầm mống của phản kháng, đi ngược lại quy tắc
luôn nhất trí cao với quyết định tập thể của đảng.
Đã là đảng viên, không phải ai muốn thăng tiến cũng được. Dĩ nhiên phải
không có thân nhân ở nước ngoài, không liên can gì đến đạo công giáo, và
phải biết điều nếu không là con của anh Ba hay anh Bảy nào đó. Đã vào
được guồng máy cộng thêm cái biết điều thì sẽ tha hồ mà được hưởng bổng
lộc và tiến tới tuyệt đối thui chột khả năng phân tích, suy luận độc
lập, và phê phán xã hội.
Những người chấp nhận từ bỏ đảng và công khai thừa nhận việc từ bỏ này
vì đi ngược với mục đích, lý tưởng có lẽ chỉ là những người từ tuổi
trung niên trở lên cho đến những người cách mạng lão thành, có từ bỏ
đảng cũng chỉ có khác biệt đôi chút với khi còn trong đảng. Nhưng số đó
có lẽ cũng chỉ là con số nhỏ nhoi so số còn lại đã được khuyến cáo “mất
đảng là mất luôn sổ hưu”.
Những người còn đang ăn được ào ào khi còn là đảng viên hay thậm chí vì
muốn được yên thân sẽ không bao giờ từ bỏ hay dám từ bỏ đảng cộng sản
bởi họ sẽ mất đi cái nền tảng căn bản giúp họ đứng vững trong một xã hội
được xây dựng từ những niềm tin đầy mộng mị. Vì vậy có kêu gọi những
người này từ bỏ đảng cộng sản cũng bằng thừa và số lượng những đảng viên
như vậy, đáng tiếc, lại quá lớn.
Những người nhận ra bản chất của cộng sản sẽ không chấp nhận làm đảng
viên. Có quốc gia ưu việt nào mà người dân không có được phúc lợi xã hội
mà phải sống nhờ lòng từ thiện của công chúng, có quốc gia ưu việt nào
mà đảng luôn được đặt lên trên tất cả? Có quốc gia ưu việt nào mà chính
quyền có thể đi tàn phá di tích lịch sử, cơ sở tôn giáo một cách bình
thản đến như vậy? Có quốc gia ưu việt nào mà quan chức sai phạm lại có
thể hạ cánh an toàn còn người dân kêu cứu án oan sai hàng chục năm mà
không ai thấu? Có quốc gia nào mà tham nhũng tràn lan từ cấp thôn xã cho
tới tận trung ương? Có quốc gia nào ưu việt lại triệt tiêu tự do và lạc
hậu về văn hoá?
Dân chúng có biết không? Họ biết chứ! Họ vẫn nói “ chỉ có cha con nhà nó
ăn với nhau, chớ dân thường làm sao mà ăn được”. Cha con nhà nó có còn
ai khác ngoài các đồng chí đảng viên lúc nào cũng luôn phe cánh.
Có người từng khuyên con cháu là “ Khéo chúng nó cho vô đảng thì chết
mất thôi con ạ!”
Nên thôi, đừng chọn làm đảng viên, hãy là người trí tuệ! |