TIẾNG DÂN
Trường hợp Vũ Đức Đam: Thất bại của ảnh hưởng phương Tây đối với
giới lãnh đạo Việt Nam
Jackhammer Nguyễn
Hàng nội được trọng hơn hàng ngoại
Đương kim phó thủ tướng Vũ Đức Đam là một người được phương Tây tư bản
chủ nghĩa đào tạo. Sau khi học hết trung học tại Việt Nam ông được sang
Vương quốc Bỉ học kỹ sư. Nước Bỉ nằm ngay sát trung tâm tư bản chủ nghĩa
và thị trường chứng khoán đầu tiên trên thế giới, Amsterdam. So
sánh với các ủy viên Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay, ông
Đam là người duy nhất được đào tạo như thế, dù ông không phải là UV Bộ
Chính trị. Các ông khác, nếu có học ở nước ngoài thì học ở các nước cộng
sản cũ, trước khi bức màn sắt sụp đổ, như các ông Nguyễn Phú Trọng (Liên
Xô), Vương Đình Huệ (Slovakia), Phạm Minh Chính (Rumani), Nguyễn Thiện
Nhân (CHDC Đức).
Đa số các vị khác đều là sản phẩm nội hóa Made in Vietnam cộng sản cả. Một
số vị có sang các quốc gia tư bản tham gia một số khóa huấn luyện nào
đó, nhưng chủ yếu là dung dăng dung dẻ, vui là chính mà thôi. Theo
tác giả Ranna Mitter, trong bài Thế
giới mà Trung Quốc muốn, thì tại Hoa lục, sau vài chục năm mở
cửa thông thương với phương Tây, đã có một số lượng đông đảo người được
đào tạo từ phương Tây, nhưng ảnh hưởng của họ lại không có bao nhiêu so
với tầng lớp cán bộ chính trị trưởng thành trong nước. Nhân
vật được xem là bộ óc lý luận ý thức hệ của Trung Quốc hiện đại là Vương
Hổ Ninh, một người tuy thành thạo tiếng Pháp, nhưng hoàn toàn là một sản
phẩm nội địa. Giới
lãnh đạo Việt Nam hiện nay cũng không nằm ngoài mô hình Trung Quốc này.
Tin hành lang trước đại hội đảng thứ 13 nói rằng, ông Vũ Đức Đam được
đưa vào danh sách đề cử Bộ Chính trị, nhưng cuối cùng bị gạt ra.
Trước đây có trường hợp ông Phan Thanh Bình, một người được đào tạo ở
Pháp, chỉ mon men vào đến Ủy viên Trung ương đảng.
Biệt lệ ngoại giao Có
một biệt lệ để khẳng định quy luật trên, đó là trường hợp một số viên
chức cao cấp của bộ ngoại giao, như đương kim bộ trưởng Phạm Bình Minh.
Ông Minh là con trai của cựu bộ trưởng Nguyễn Cơ Thạch, được đào tạo tại
trường Luật Quốc tế và Ngoại giao Fletcher, trực thuộc Đại học Tufts của
Hoa Kỳ. Ông Minh cũng là đương kim ủy viên Bộ Chính trị của đảng Cộng
sản. Ông
Nguyễn Quốc Cường, từng là đại sứ Việt Nam tại Mỹ, cũng học ở Fletcher,
tạo nên nhóm Fletcher trong Bộ Ngoại giao Việt Nam. Thế
nhưng Bộ Ngoại giao là bộ không có tiếng nói quan trọng trong chính trị
Việt Nam. Đường lối đối ngoại đã được Đảng Cộng sản vạch ra, thậm chí
công việc hàng ngày của các cán bộ ngoại giao ở nước ngoài cũng phải
chịu lệ thuộc vào Ban Đối ngoại Trung ương của Đảng. Chừng nào phương Tây
sẽ có người của chúng ta?
Trong hệ thống cộng sản trước đây, gồm 13 quốc gia, có nhiều vị lãnh đạo
Việt Nam được các nước cộng sản “anh em” đào tạo. Các vị cựu du học sinh
này lên tới những chức vụ rất cao, chẳng hạn như ông Trần Đức Lương (học
địa chất học tại Nga) làm chủ tịch nước. Còn những người giữ chức thấp
hơn thì rất đông. Hệ
thống cộng sản Liên Xô và Đông Âu sụp đổ trong ba năm 1989-1991, làm sụp
đổ luôn cái lò đào tạo cán bộ lãnh đạo cộng sản Việt Nam, cũng như các
kỹ sư, kỹ thuật viên. Phương Tây dần thay thế vị trí đào tạo người cho
Việt Nam, nhưng đến ba mươi năm sau, ảnh hưởng của phương Tây vào giới
lãnh đạo Việt Nam chỉ lên đến mức cao nhất là ông Vũ Đức Đam. Có thể gặp
rất đông kỹ sư, nhân viên tài chính trong các công ty ở Việt Nam, nhưng
cán bộ chính trị thì rất hiếm.
Người ta cũng đã từng nghĩ rằng, tầng lớp con cái các viên chức cao cấp,
trung cấp của Đảng sẽ được phương Tây đào tạo ngày càng đông, sẽ dần
thay thế ý thức hệ xã hội chính trị ở Việt Nam. Nhưng điều đó đã không,
hay là chưa xảy ra. Tất
cả những người con của cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đều được đào tạo ở
phương Tây, nhưng phe phái của họ đã thất bại trong tranh chấp quyền lực
vừa qua. Trường hợp ông Nguyễn Xuân Anh ở Đà Nẵng cũng tương tự như vậy. Có
vẻ như trong hệ thống được gọi là “dân chủ tập trung” của đảng Cộng
sản, các cán bộ cần có nhiều vây cánh từ các đảng bộ địa phương để
leo lên, vì thế các viên chức được đào tạo ở phương Tây hiện nay chỉ
quanh quẩn ở các trung tâm đô thị lớn, không có được môi trường để tạo
vây cánh như thế. Ông
Vũ Đức Đam được xem là một cán bộ có năng lực khi ông điều hành tốt việc
chống dịch Covid-19, và cũng không có điều tiếng gì về nhũng lạm, nhưng
từ Bỉ về nước, ông được chọn ngay vào các vị trí trong bộ máy ở tầng
trên, ở Hà Nội, không có thời gian tạo vây cánh từ bên dưới. Hơn
30 năm kể từ khi Cộng sản Việt Nam thật sự giao thương với phương Tây,
hàng chục ngàn người Việt đã được phương Tây đào tạo và về nước. Ảnh
hưởng quyền lực mềm của phương Tây lên xã hội trong nước cũng ngày càng
mạnh, nhưng ảnh hưởng đó lên tầng lớp lãnh đạo lại rất chậm. Sau
thất bại Vũ Đức Đam, liệu phương Tây có tiếp tục mở rộng được ảnh hưởng
lên tầng lớp lãnh đạo Việt Nam? |