Ngày
14/04/2015 tại Thạnh Hoá (Long
An), gia đình ông Nguyễn Trung
Can và bà Mai Thị Thu Hương do
không đồng ý giao đất để tiến
hành công trình bờ kè thị trấn
Thạnh Hóa cho chính quyền, khi
đoàn cưỡng chế tiến hành thực
hiện thì đã có một số người
trong gia đình đã chống đối, cho
nổ bình hơi hàn và tạt axit đậm
đặc làm nhiều công an trọng
thương.
Nguyên nhân
dẫn tới việc người dân dùng bạo
lực để chống lại đoàn cưỡng chế
cũng vì gia đình họ không được
chính quyền đền bù khu đất vốn
của họ đang định cư bị giải tỏa
một cách thỏa đáng và công bằng.
Theo gia đình nạn nhân cho biết,
chính quyền chỉ đền bù 300 ngàn
đồng/1m2, trong khi đó bán cho
họ đất định cư ở ngay bên cạnh
với giá 25 triệu đồng/1m2 tức là
cao gấp gần 80 lần giá đền bù.
Và cuối cùng một bi kịch đã xảy
ra đối với cả những nhân viên
nhà nước tham gia cưỡng chế, với
hàng chục người bị thương do bị
bỏng axit và 07 thành viên gia
đình ông Nguyễn Trung Can và bà
Mai Thị Thu Hương đã bị bắt giữ
và sẽ bị truy tố
Sự việc
này làm người ta liên tưởng tới
các vụ án Đoàn Văn Vương ở Hải
phòng, người đã dùng vũ khí tự
tạo và bình gaz để chống trả lực
lượng cưỡng chế từng làm rúng
động dư luận cách đây mấy năm.
Hay trường hợp của ông Đặng Ngọc
Viết, một người dân oan ở Thái
Bình, trong lúc tuyệt vọng đã
cầm súng đến trụ sở cơ quan quản
lý đất đai nã súng vào 5 cán
bộ rồi tự sát v.v.... Điều đó
cho thấy vấn đề những người dân
bị mất đất, mất nhà, mất nơi làm
ăn sinh sống... và bị dồn vào
đường cùng và cuối cùng họ đã
buộc phải lựa chọn sử dụng vũ
khí để đáp trả nhân viên nhà
nước tham gia cưỡng chế đất đai
của gia đình họ trong tâm trạng
tuyệt vọng đang là một vấn đề
nổi cộm trong xã hội cần phải
được các cấp, các ngành xem xét
và tìm ra các giải pháp nhằm
giải quyết triệt để.
Trước hết
cần phải thừa nhận, vấn đề dân
oan là sản phẩm đặc thù của xã
hội Việt Nam, đây là một vấn nạn
nhức nhối và dai dẳng của xã hội
Việt Nam trong suốt gần 30 năm
đổi mới và cho đến hôm nay vẫn
chưa thấy lối thoát. Vấn nạn này
xuất hiện kể từ khi nhà nước
tiến hành việc đổi mới kinh tế,
để chuyển nền kinh tế từ hình
thái kế hoạch hóa kiểu XHCN theo
mô hình cộng sản, sang nền kinh
tế thị trường xuất hiện từ năm
1986. Kể từ đó, khi một bộ phận
cán bộ nhà nước có thẩm quyền ở
các cấp đã cấu kết với các
thương nhân, núp dưới danh nghĩa
đầu tư các công trình phát triển
kinh tế - xã hội để thu hồi và
sử dụng một số lượng đất đai rất
lớn của nhà nước vào mục đích
kinh doanh của mình. Thông qua
việc chạy chọt các thủ tục và
các hợp đồng ăn chia giữa các
cán bộ có thẩm quyền, đất do nhà
nước được cấp cho tư nhân với
giá đền bù rẻ như cho, kể cả đối
với đất đai của người dân đang
canh tác hoặc sử dụng thì bị thu
hồi và đền bù cho chủ đất với
giá rẻ như bèo, cụ thể là đền bù
cho chủ đất một phần rồi phân lô
bán nền với giá cao hơn gấp cả
trăm lần.
Hậu quả
của việc thu hồi đất này đã đẩy
vô số những người dân hiền lành
ra đường để nhập vào đội ngũ dân
oan khiếu kiện, vì trong tay họ
lúc đó chỉ có một chút tiền đền
bù do nhà nước chi trả, trong
lúc mọi tư liệu sản xuất để duy
trì cuộc sống của họ đã không
còn. Trong trường hợp người dân
không đồng tình vì giá cả đền bù
quá rẻ mạt, họ không có cơ hội
để kiếm sống thì chính quyền lấy
danh nghĩa các công trình quan
trọng của nhà nước để dùng lực
lượng công an, thậm chí kể cả
quân đội dùng bạo lực để tham
gia cưỡng chế. Như ở khu đô thị
Ecopark - Hưng yên hay Giáo xứ
Cồn Dầu - Đà nẵng là những dẫn
chứng điển hình. Và đối với
những người không chấp nhận sự
bất công đã cầm vũ khí đứng lên
chống trả lực lượng cưỡng chế
thì oan nghiệt lại ập lên gia
đình họ. Lúc đó họ không chỉ mất
nhà mất đất, mà bản thân họ và
những người trong gia đình sẽ
rơi vào vòng lao lý, tù tội.
Đây cũng
là lý do giải thích vì sao hầu
hết các đại gia ở Việt Nam hiện
nay đều giàu và phất lên từ kinh
doanh đất đai và bất động sản.
Điểm mặt các doanh nghiệp tầm cỡ
ở Việt Nam bây giờ, sẽ thấy các
doanh nghiệp này hầu hết liên
quan rất ít đến các ngành công
nghiệp, dịch vụ, mà chủ yếu liên
quan đến đất đai. Sự giàu lên
một cách chóng mặt của các đại
gia chủ yếu là nhờ vào xin cấp
đất của nhà nước để kinh doanh
bất động sản. Nguyên nhân sâu xa
và là cái gốc của vấn đề dân oan
cũng bởi chế độ sở hữu toàn dân
đối với đất đai, đây là nguyên
nhân của mọi nguyên nhân dẫn tới
tình trạng một số ít người giàu
lên nhanh chóng nhờ đất và trong
khi đó thì có hàng nghìn, hàng
vạn người đã bị đẩy ra đường để
trở thành những người dân oan.
Vấn đề là
ở chỗ, nếu mỗi người dân Việt
Nam đều có quyền sở hữu chính
danh trên mảnh đất của mình - sở
hữu cá nhân, thì lúc đó nhà nước
sẽ không thể áp dụng thủ tục thu
hồi đất đai hay tổ chức cưỡng
chế để thu hồi, mà phải tiến
hành thủ tục trưng mua đối với
chủ sở hữu. Song với thủ tục
trưng mua, sẽ mang lại sự công
bằng hơn cho người dân mất đất,
nhưng lúc ấy sẽ khó khăn hơn cho
người muốn có đất là các đại
gia. Đây là lý do vì sao ở các
quốc gia khác trên thế giới
chúng ta không thấy hiện tượng
có một lực lượng đông đảo những
người dân bị mất đất, mất nhà,
mất cửa... bị đẩy ra đường và
tập trung khiếu nại trên đường
phố các thành phố lớn như ở Việt
Nam.
Điều bất
hợp lý của chế độ sở hữu toàn
dân mà ai cũng thấy là, người
dân vinh hạnh được nhà nước coi
là chủ nhân của đất đai, tài
nguyên và vùng trời..., song
trên thực tế cho thấy người dân
hoàn toàn không có quyền định
đoạt về những cái đó. Nghĩa là
người dân thực sự chỉ có tiếng
nhưng không có miếng. Vậy câu
hỏi đặt ra là “ai là chủ sở hữu
toàn dân”? Theo tất cả các văn
bản luật hiện hành thì “Nhà nước
đại diện chủ sở hữu toàn dân”.
Nhưng một câu hỏi đặt ra tiếp
theo là "vậy thì ai là Nhà
nước". Theo quy định thì Nhà
nước là một bộ máy và hệ thống
tổ chức bao gồm nhiều thiết chế
và cơ quan khác nhau, từ ông Thủ
tướng cho đến ông Chủ tịch xã.
Thậm chí một ông các bộ quèn của
ủy ban xã cũng có thể nhân danh
là người nhà nước. Do không làm
rõ quyền đại diện, nên trong
thời gian vừa qua đã xảy ra tình
trạng khá phổ biến, đó là các
cán bộ cấp xã cấu kết với nhau
cũng có quyền bán đất đai thuộc
sở hữu toàn dân. Trong khi những
người dân, vốn được cho là chủ
nhân của đất đai, vùng biển,
vùng trời thì chẳng hề mảy may
có chút quyền hành gì.
Chính vì
thế, theo chuyên gia Kinh tế Lê
Đăng Doanh đã nhận định rằng :
"Toàn dân không phải là một pháp
nhân, cho nên cần phải cụ thể
hóa người chủ sở hữu thật có tư
cách pháp nhân là ai, có trách
nhiệm giải trình như thế nào, ai
giám sát việc thực thi quyền sở
hữu ấy? Cần phải tiến tới xác
định đa dạng hóa hình thức sở
hữu về đất đai. Loại nào là sở
hữu toàn dân? Loại đất mà người
nông dân đã cày cấy bao nhiêu
đời nay thì phải thừa nhận quyền
sở hữu của họ chứ! Nếu không rõ
ràng, dễ dẫn đến lạm dụng cái sở
hữu toàn dân ấy để thu hồi đất,
ăn chênh lệch giá, là điều hết
sức nguy hiểm."
Vấn đề
sở hữu toàn dân thực sự là
một rào cản, đồng thời là
nguồn gốc của vấn đề dân
oan. Những tồn tại và sự bất
cập của loại hình sở hữu này
thì ai ai cũng biết và chắc
chắn những người lãnh đạo
quốc gia đều biết. Song vì
loại hình sở hữu mập mờ này
vẫn có giá trị trong việc
đánh lừa người dân, rằng sở
hữu toàn dân là đặc trưng
cho xã hội cộng sản, mọi tư
liệu sản xuất đều thuộc về
sở hữu toàn dân. Nhưng vấn
đề cơ bản nhất là loại hình
sở hữu này đã giúp cho các
quan chức ở các cấp giàu lên
nhanh chóng thông qua việc
cấp đất cho các ông chủ tư
nhân dưới chiêu bài các dự
án phát triển kinh tế xã hội
ở địa phương.
Tuy vậy.
một vài người giàu lên vì
những dự án liên quan đến
đất thì cũng có hàng nghìn,
hàng vạn người mất đất mất
nhà, mất cửa. Với giá cả và
các chính sách đền bù như
hiện nay thì sẽ còn vô số
những dân oan xuất hiện và
trong số đó sẽ còn không ít
người quá uất ức sẽ chống
người thi hành công vụ, sẽ
dẫn đến việc gây thương tích
nghiêm trọng cho nhân viên
nhà nước và bản thân họ sẽ
lâm vào cảnh khốn cùng và có
thể kết thúc trong vòng tù
tội. Đã đến lúc, câu hỏi về
giải pháp công bằng cho
người dân trong các dự án
thu hồi đất để phát triển
kinh tế - xã hội cần phải có
câu trả lời thỏa đáng từ
phía nhà nước. Vấn đề đất
đai thuộc sở hữu toàn dân
cần phải được xem xét hủy
bỏ, để thay bằng các chủ sở
hữu thực sự và phải là một
thực thể pháp lý cụ thể. Khi
đó, việc nhà nước thu hồi
đất của dân để tiến hành các
dự án phát triển kinh tế xã
hội sẽ phải thông qua thủ
tục trưng mua theo giá cả mà
cả hai phía đều có thể chấp
nhận được. Chỉ có như thế
thì mới có thể giải quyết
tận gốc vấn đề dân oan khiếu
kiện như hiện nay.
Ngày
19 tháng 04 năm 2015
© Kami
*
Đây là trang Blog cá nhân
của Kami. Bài viết không thể
hiện quan điểm của Đài Á
châu Tự do RFA