NGƯỜI VIỆT
Vì sao cái ác lên ngôi ở Việt Nam?
Hiếu Chân
Tin tức dồn dập về các vụ giết người tàn bạo ở Việt Nam gần đây khiến
người đọc tức thở. Nhiều người không tin được trong thời đại văn minh
lại còn diễn ra những chuyện giết người, hành hình theo kiểu trung cổ
như đóng đinh vào đầu. Đáng sợ nhất, hầu hết nạn nhân là con cái, là
người thân của thủ phạm, nhiều nạn nhân là trẻ em không dám và không thể
phản kháng. Vì sao tội ác lan tràn như vậy?
Vụ mới nhất là một nữ sinh đại học ở Bà Rịa-Vũng Tàu đầu độc cha ruột
rồi đổ xi măng giấu xác. Trước đó vài hôm, ở huyện Thạch Thất, Hà Nội,
có vụ tên Nguyễn Trung Huyên, 30 tuổi, đóng chín cây đinh vào đầu bé
ĐNA, 3 tuổi, là con riêng của tình nhân Nguyễn Thị Luyến; sau khi đã ba
lần bạo hành cháu bé đến mức phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Những tội ác này xảy ra giữa lúc công luận chưa hết bàng hoàng trước vụ
cháu Vân An (8 tuổi) ở Sài Gòn, bị tình nhân của cha là Nguyễn Võ Quỳnh
Trang (26 tuổi, quê Gia Lai) đánh đến chết, cùng với sự tòng phạm của
cha ruột là Nguyễn Kim Trung Thái.
Đây mới chỉ là những vụ gần nhất, gây rúng động dư luận vì được báo chí
tường thuật cặn kẽ; còn rất nhiều những vụ tương tự nhưng ít được nói
tới. Chỉ cần vào Google tìm cụm từ “bạo hành trẻ em” ta sẽ có ngay 42
triệu kết quả trong vòng 0.48 giây đồng hồ.
Người đọc bàng hoàng, phẫn nộ vì sự tàn bạo dã man của những kẻ thủ ác
đối với những người ruột thịt của mình; có người gọi bọn chúng là “ác
quỷ hiện hình.” Các nhà văn – vốn nhạy cảm trước những thảm cảnh xã hội
– lập tức lên tiếng. Nhà văn Nguyễn Một ở Sài Gòn than thở: “Tôi cứ
tưởng tượng quỷ dữ đầu trâu mặt ngựa, hóa ra nó mang gương mặt con người
khi hiện hình đóng đinh vào đầu đứa trẻ. Tôi bẻ bút..!”
Rất nhiều người lên mạng xã hội đòi loại bỏ những kẻ thủ ác ra khỏi xã
hội để chúng không còn tác oai tác quái được nữa, và cũng để ngăn chặn
những tội ác tương tự trong tương lai. Nhưng trừng phat, kể cả bằng án
tử hình, cũng chỉ là giải pháp cuối cùng, bất đắc dĩ và thường không có
nhiều tác dụng răn đe. Cái cần suy nghĩ là, do đâu mà những kẻ vô nhân
tính này – khi sinh ra cũng là người như chúng ta, thậm chí có kẻ còn
được học cao, giàu có và có địa vị xã hội – đã trở thành quỷ dữ như vậy.
Nếu không nhận ra và giải quyết tận gốc thì hiện tượng bạo hành, giết
người dã man sẽ tiếp tục diễn ra và không ai có thể sống yên bình.
***
Mạnh Tử – nhà triết học lớn của Trung Hoa thế kỷ thứ 3 Trước Công
Nguyên, một trong những ông tổ của Nho Giáo – cho rằng “Nhân chi sơ tính
bản thiện,” bản tính tự nhiên của con người là hiền lành; cái ác là do
giáo dục, do môi trường sống tạo nên. Mẫu thân của ông Mạnh, lúc đầu
sống gần chợ, sau phải dời nhà đi nơi khác vì không muốn con tiêm nhiễm
thói hư tật xấu của nơi buôn bán lọc lừa.
Theo cách hiểu như vậy, nền giáo dục Việt Nam đã thất bại hoàn toàn
trong việc chuẩn bị cho trẻ em lớn lên thành con người nhân hậu; thậm
chí đã là một tác nhân chính nuôi dưỡng và tôn vinh cái xấu, cái ác.
Những hành vi độc ác mà chúng ta chứng kiến ngày hôm nay, có thể nói
không sợ quá lời, chỉ là những hậu quả sinh ra từ một nền giáo dục và
một môi trường xã hội đã suy đồi tới tận cùng.
Nền giáo dục Cộng Sản đặt nền tảng trên lòng thù hận, coi hận thù là
động lực tâm lý đầu tiên để dẫn tới đấu tranh cách mạng (?). Nếu có điều
kiện tìm hiểu, nghiên cứu nội dung giáo dục trong nhà trường Việt Nam,
sẽ dễ dàng nhận ra quan điểm “đấu tranh” thấm nhuần trong mọi cấp lớp,
mọi bài giảng trong các môn học về xã hội. “Sống là tranh đấu!” Bài quốc
ca mà học sinh phải hát khi chào cờ đầy hình ảnh khát máu: “Cờ in máu
chiến thắng mang hồn nước… Đường vinh quang xây xác quân thù…”
Lịch sử của dân tộc bị đơn giản hóa, không còn là lịch sử vận động của
nền văn minh mà chỉ là một chuỗi những cuộc chiến tranh chống xâm lược
với những trận đánh đẫm máu; kho tàng văn chương Việt Nam không có gì
khác hơn là những tác phẩm biểu hiện lòng căm thù của nhân dân lao động
bị bóc lột đối với bọn phong kiến, địa chủ và cường hào ác bá. Ngay cả
“Đoạn Trường Tân Thanh,” hay “Truyện Kiều” – tác phẩm văn chương lớn
nhất thời cận đại – cũng bị giải thích là “lời tố cáo” chế độ phong kiến
bất nhân, đại diện bởi những Hồ Tôn Hiến, Mã Giám Sinh, Hoạn Thư… chà
đạp lên những số phận tài sắc như Thúy Kiều…
Phần lớn môn lịch sử trong nhà trường hiện nay là lịch sử “đấu tranh
cách mạng, xóa bỏ thực dân phong kiến” của đảng Cộng Sản Việt Nam với
những “anh hùng” bịa đặt hoặc bóp méo, những trận chiến núi xương sông
máu; toàn bộ cái gọi là “văn học cách mạng” mà học sinh phải học phải
thi chỉ tập trung vẽ ra cái gọi là tội ác dã man của kẻ thù đối lập với
tinh thần chiến đấu kiên cường của các chiến sĩ Cộng Sản.
Với lá đảng kỳ in hình búa liềm, đảng Cộng Sản chỉ đề cao “bạo lực cách
mạng.” Không có gì khác. Không có bóng dáng của lòng nhân. Tình yêu,
tình đồng loại giữa con người và con người gần như không được đề cập tới
trong nhà trường xã hội chủ nghĩa. Thứ tình cảm mà đảng muốn học sinh
thấm nhuần chỉ là “tình đồng chí.”
Tôi nhớ đầu thập niên 1980, chính phủ CSVN muốn “cải cách” giáo dục tiểu
học; những người biên soạn chương trình và sách giáo khoa muốn thay thế
những bài giảng sắt máu hận thù bằng những câu chuyện ca ngợi tình nghĩa
gia đình giữa ông bà, cha mẹ, con cái, bạn hữu, hàng xóm láng giềng…
nhưng đáng buồn là sau thời gian nghiên cứu, họ không tìm ra những tác
phẩm có nội dung như vậy trong “văn học cách mạng.”
Nhóm biên soạn đề nghị lấy chuyện Lưu Bình-Dương Lễ từ kho tàng cổ tích
đưa vào giảng dạy để giáo dục học sinh tiểu học về tình bạn, trong đó
Dương Lễ vì tình nghĩa sâu nặng với bạn mà bí mật cho vợ là nàng Châu
Long đến giúp đỡ, khuyên nhủ Lưu Bình chí thú học hành, sau này đỗ đạt
thành người. Tuy nhiên, đề nghị của nhóm biên soạn đã bị ông Lê Duẩn –
khi ấy là tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam – bác bỏ với lý do câu
chuyện này trái ngược với quan niệm của đảng về người phụ nữ! Cho đến
nay, trong chương trình tiểu học dường như vẫn chưa có bài giảng nào về
tình bạn – một tình cảm căn bản của con người.
***
Giáo dục nuôi dưỡng lòng căm thù, nhưng giáo dục chỉ là một bộ phận, một
mảnh trong toàn bộ hệ ý thức Cộng Sản chủ nghĩa được thực thi từ năm
1954 ở miền Bắc và từ năm 1975 trên cả nước. Cốt lõi của hệ tư tưởng
Cộng Sản là học thuyết đấu tranh giai cấp – cuộc chiến triền miên giữa
người giàu và người nghèo, giới chủ và thợ thuyền, địa chủ và tá điền,
người dân bị áp bức và tầng lớp thống trị thực dân phong kiến bóc lột.
Cuộc đấu tranh, theo quan điểm của Lenin, tất nhiên sẽ dẫn tới chiến
thắng của “giai cấp vô sản;” người vô sản sẽ giành được quyền cai trị xã
hội, sẽ sử dụng “chuyên chính vô sản” để trấn áp các giai cấp thù địch,
xây dựng một “xã hội mới không có người bóc lột người.”
Nhưng đó là một cuộc đấu tranh lâu dài và gian khổ – cho đến cuối thế kỷ
21 này không biết có đạt được không, như lời ông Nguyễn Phú Trọng, tổng
bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam. Một điều kiện quan trọng: “Muốn có chủ
nghĩa xã hội phải có con người xã hội chủ nghĩa,” tức là phải có những
thế hệ người Việt biết căm thù và đấu tranh, biết tôn thờ và hy sinh cho
đảng.
Bên ngoài cánh cổng trường, cuộc đấu tranh giai cấp diễn ra liên tục,
nhiều khi đẫm máu, tác động không ít đến tư tưởng và tình cảm của con
người. Cuộc cải cách ruộng đất 1953-1956 ở miền Bắc phá hủy hoàn toàn
nền móng đạo đức của xã hội Việt Nam khi con trùm quần lên đầu cha, vợ
đấu tố chồng, hàng xóm láng giềng vu cáo hãm hại nhau theo chỉ đạo của
đảng. Rồi cải tạo công thương nghiệp, công hữu hóa tư liệu sản xuất hủy
hoại cơ sở kinh tế của xã hội, buộc con người dính chặt vào cơ chế bao
cấp “sổ gạo, tem phiếu” của nhà nước Cộng Sản, rồi trấn áp “bọn phản
cách mạng” trong các vụ án Nhân Văn Giai Phẩm, rồi các chiến dịch tuyên
truyền căm thù “đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai”… tất cả đều gieo vào tâm lý
người dân một lòng căm thù sục sôi, từ đó động viên họ đi vào chiến
trường miền Nam, chiến đấu và hy sinh cho tham vọng quyền lực của đảng
và các quan thầy ở Liên Xô, Trung Quốc.
Những chiến lược chiến thuật đấu tranh tàn bạo đó được lặp lại khi Cộng
Sản chiếm được miền Nam năm 1975 và kéo dài đến tận bây giờ, khi đảng
Cộng Sản không ngừng đàn áp những tiếng nói phản biện ôn hòa mà họ vu
vào tội chống đảng, chống chính quyền. Điều khó hiểu là ngay cả những
người xuống đường biểu tình biểu thị tình yêu nước trước hành vi xâm
chiếm lãnh thổ của Trung Quốc, tưởng niệm các tử sĩ đã ngã xuống trong
các trận hải chiến Hoàng Sa 1974, Trường Sa 1988, biên giới phía Bắc
1979… cũng bị các lực lượng an ninh của chế độ đánh đập dã man, bị coi
như kẻ thù cần phải tiêu diệt!
Xã hội tự do, nền giáo dục “nhân bản, dân tộc, khai phóng” của miền Nam
vĩnh viễn đóng lại từ sau ngày thất thủ Sài Gòn Tháng Tư, 1975, thay
bằng nỗi hận thù, cưỡng đoạt, đàn áp và giả dối. Hàng triệu người đã bỏ
nước ra đi tìm đường sống giữa hai bờ sinh tử; hàng triệu người khác vẫn
đang tìm cách ra đi vì không thể có cuộc sống yên bình trong một xã hội
thiếu vắng tình nhân ái.
***
Trở lại những câu chuyện bạo hành tàn ác ở trên, nhiều người lý rằng các
cháu bé bị ngược đãi chẳng qua chỉ vì cha mẹ ly hôn, “là nạn nhân trực
tiếp và đầu tiên của các cuộc hôn nhân tan vỡ” như lời Trung Tá Đào
Trung Hiếu, chuyên gia nghiên cứu tội phạm học, nói với báo Tuổi Trẻ. Có
thể gia đình tan vỡ là một lý do, nhưng không giải thích được hiện tượng
con giết cha ruột, hay cảnh sát đánh nghi phạm đến tàn tật như trường
hợp anh Lê Chí Thành, một cựu đại úy cảnh sát rất khỏe mạnh, chỉ sau mấy
tháng tạm giam với tội chống người thi hành công vụ bỗng thành phế nhân,
đôi chân bị liệt do bị các đồng đội cũ tra tấn, hay trường hợp các thanh
niên đi lính nghĩa vụ bị cấp trên đánh chết như Nguyễn Văn Thiên ở Gia
Lai, Trần Đức Đô ở Bắc Ninh và Hoàng Bá Mạnh ở Hải Dương mà truyền thông
đưa tin gần đây.
Có người quan niệm cái ác thời nào cũng có nhưng ngày nay truyền thông
phát triển, nên cái ác cái xấu của người Việt mới bị phơi bày trên báo
đài, mạng xã hội. Nhưng những người có tuổi, trải đời thì hầu như đều
nhận định xã hội ngày nay đã suy đồi tới mức thê thảm so với ngày xưa;
giềng mối văn hóa đạo đức đã sụp đổ khó mà cứu vãn nổi. Nhà văn Nguyễn
Ngọc Tư ở Cà Mau – cây bút được hâm mộ nhất ở trong nước hiện nay – than
thở dường như con người đã tiến hóa quá xa từ con thú để bây giờ quay
ngược lại, từ người xuống thành con thú!…
Cũng có người cho rằng xã hội nào cũng có người hiền kẻ ác; ngay cả xứ
văn minh giàu có như Mỹ thỉnh thoảng cũng có chuyện học sinh xách súng
vào trường học thảm sát thầy cô giáo và bạn bè đó thôi; đâu có thể nói
giáo dục của Mỹ đề cao bạo lực. Quả thật bạo lực hay tội ác thì xã hội
nào cũng có vì loài người vẫn chưa phải là thần thánh. Nhưng nên phân
biệt hành vi giết người lúc bốc đồng của một số cá nhân có thể có vấn đề
về tâm lý với hiện tượng thủ ác có tính hệ thống, phổ biến và được “tôn
vinh” bởi một thế lực cầm quyền đề cao bạo lực, đàn áp thay cho đối
thoại và bao dung.
Trong lúc các vụ án bạo hành trẻ em gây chấn động công luận trong nước,
người ta không khỏi ngạc nhiên và bất bình khi thấy nhà cầm quyền Cộng
Sản trao Huy Chương Bạc cho diễn viên Hồng Quang Minh, tức Minh Béo – kẻ
đã phạm tội “ấu dâm,” “lạm dụng tình dục” và bị tù giam ở Mỹ cách đây
chưa lâu. Một tòa án ở Thủ Đức mới đây tuyên phạt Lê Duy Hiến, 74 tuổi,
đảng viên đảng Cộng Sản, cựu sĩ quan cấp tá trong quân đội, phạm tội dụ
dỗ bé gái 13 tuổi vào nhà để quan hệ tình dục làm bé gái này mang thai,
mức án chỉ bốn năm tù do bị cáo “có công cách mạng.” Nên để ý ở các nước
văn minh, ấu dâm là trọng tội đại hình, kẻ thủ ác không chỉ bị án tù dài
mà còn bị cả xã hội ghê tởm.
Những ví dụ kể trên cho thấy, đảng Cộng Sản cầm quyền đang dung túng cái
ác, lũng đoạn xã hội bằng một hệ thống sâu rộng, từ giáo dục đến luật
pháp, chỉ để phục vụ cho việc duy trì quyền lực tuyệt đối của họ, cho dù
phải đẩy xã hội tới bờ vực nguy hiểm. Lâu dần hệ thống đó bào mòn căn
tính thiện lương của con người, thủ tiêu lòng nhân ái, làm gia tăng tính
man rợ mà những tội ác đang diễn ra ngày càng nhiều là hậu quả nhãn
tiền, không thể tránh né được. Cho dù ngày mai chế độ Cộng Sản sụp đổ,
một thể chế chính trị khác thay thế thì chưa chắc cái ác sẽ bị tiêu trừ,
cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nhưng con đường đi tới một tương lai yên bình
đòi hỏi phải thay đổi tận gốc cái thể chế chính trị dung dưỡng và tôn
vinh cái ác. [qd] |