Việc góp ý Sửa đổi Hiến pháp
1992 do đảng CSVN khởi xướng
còn khoảng 2/3 thời gian mới
chính thức kết thúc. Nhưng
một điều đáng chú ý là hiện
tượng lên đồng tập thể chưa
từng có của truyền thông nhà
nước với các thành phần bảo
vệ đảng. Với các lý do nhằm
bao biện cho vị trí lãnh đạo
độc tôn của đảng CSVN, theo
quan điểm
"Đảng không có
quyền lực và lợi ích nào
khác ngoài quyền lực và lợi
ích của nhân dân".
Những
lập luận ngây ngô trong các
bài viết khiến cho người đọc
(xem) phát ngượng, với cảm
giác vừa bực mình, vừa buồn
cười và cộng thêm chút
thương hại đối với các tác
giả. Đáng ngạc nhiên là
xuyên suốt cuộc hầu đồng tập
thể được chuẩn bị kỹ lưỡng
là một toan tính nhằm đe dọa
đối với những người tham gia
góp ý không đúng ý của đảng.
Về thành phần tham gia trong
cuộc lên đồng tập thể này có
thể thấy đủ mặt ban bệ và
các nhân vật quan trọng. Kể
từ lãnh đạo đảng như Tổng Bí
thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ
tịch Quốc hội Nguyễn Sinh
Hùng, đến đám văn bút nô với
các học hàm học vị các Giáo
sư, phó Giáo sư, Tiến sĩ...
các loại và cả các dư luận
viên. Như thế tưởng chừng
như chưa đủ, người ta còn
thấy toàn bộ hệ thống chính
trị còn lợi dụng để đưa các
tầng lớp nhân dân cùng tham
gia với tư cách của những
tấm bình phong. Đây có thể
nói là một thái độ của đảng
gây bất ngờ cho dư luận xã
hội. Có thể nói đây là lần
đâu tiên đảng CSVN có những
phản ứng nhanh nhạy và thô
bạo như vậy. Trong bối cảnh
sự tín nhiệm của nhân dân
đối với đảng CSVN đã xuống
tới mức thấp nhất trong lịch
sử 83 năm hoạt động và 68
năm ở vai trò đảng cầm quyền
thì những hành động đáp trả
mang tính cố thủ như trên là
những dấu hiệu đáng lo ngại.
Lý do chính có lẽ là do việc
một tập thể các trí thức,
nhân sĩ yêu nước - những
nguyên, cựu cán bộ lãnh đạo
là đảng viên đảng CSVN đã
nghỉ hưu trong nhóm Kiến
nghị 72 bỗng công khai thể
hiện quan điểm khác với chủ
trương của đảng CSVN,. Mà
theo cách nói răn đe của
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
gọi đó là sự suy thoái chính
trị, tư tưởng, đạo đức cần
phải được xử lý.
Về
hành động của các vị nhân sĩ
trí thức trong nhóm 72 nếu
xét ở góc độ phản kháng
chính trị thì đây là điều
đáng hoan nghênh và điều đó
đã khiến cho đảng và chính
quyền hết sức lúng túng và
lo sợ. Bởi điều quan trọng
là một tập thể không nhỏ các
nhân sĩ trí thức, đa phần là
những nguyên cán bộ lãnh đạo
là đảng viên của đảng đã dám
công khai đi ngược lại các
chủ trương của đảng và chính
quyền. Đây là một trong
những hành động mang tính
nhạy cảm, ít thấy ở Việt nam
nhưng cũng đã khiến các vị
lãnh đạo đảng CSVN nổi giận.
Điều gì đã khiến cho các
nhân sĩ trí thức dám làm
việc này một cách công khai,
mang tính thách thức như
vậy? Vì thẳng thắn lên tiếng
bày tỏ quan điểm của mình
trái ý đảng, có nghĩa là họ
tự đập vỡ nồi cơm của gia
đình mình. Trường hợp như
nhà báo trẻ Nguyễn Đắc Kiên
dám lên tiếng thẳng thắn với
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
và đã nổi tiếng trong mấy
ngày này cũng vì lý do như
thế. Dũng cảm dám đập vỡ nồi
cơm của mình và gia đình,
điều tưởng chừng dễ và đơn
giản, nhưng đã có mấy ai dám
làm? Có cái đó là do họ
không còn sợ và còn thể hiện
thái độ coi thường những
người lãnh đạo đảng CSVN và
chính quyền.
Một
câu hỏi được đặt ra là
nguyên nhân và lý do gì đã
dẫn tới động thái phản ứng
lạ lùng từ phía đảng, chính
quyền. Câu trả lời này rất
quan trọng đối với người dân
trong nước. Nếu bảo họ Karl
Marx đã nói là không có giai
cấp thống trị nào tự nguyện
từ bỏ quyền lực thì người
dân thường sẽ khó hiểu, vì
họ đâu có biết ông Karl Marx
là ai, ở đâu. Do vậy, nếu có
câu trả lời đơn giản, hợp
lý, dễ hiểu mà vẫn thể hiện
đủ bản chất của vấn đề việc
níu kéo quyền lực của đảng
CSVN hiện nay được ví như
"Khư khư như ông từ giữ oản"
thì lập tức người dân sẽ tự
động biết họ phải làm gì?
Câu trả lời là nó không khác
gì chuyện khi giữ chùa, thờ
Phật mà không chăm sóc, cung
kính thì tín đồ ai còn tin
tưởng mà đem oản lại dâng
cho ăn? Như trong câu chuyện
xảy ra các đây mấy trăm năm
về cụ Trạng Trình Nguyễn
Bỉnh Khiêm khuyên Trịnh Kiểm
"Giữ chùa, thờ
Phật thì ăn oản", khi
Trịnh Kiểm đã lưỡng lự muốn
tự xưng làm vua, nhưng còn
chưa dám định hẳn bề nào,
các quan cũng không ai biết
làm thế nào cho phải.
Để phản
bác quan điểm
"Đảng không có
quyền lực và lợi ích nào
khác ngoài quyền lực và lợi
ích của nhân dân"
thì không khó. Nếu
nói như ai đó nói
"Đảng không có
quyền lực và lợi ích nào
khác ngoài quyền lực và lợi
ích của nhân dân"
thì xin hỏi tại sao
đảng lại muốn quân đội trung
thành với đảng trước, rồi
mới đến tổ quốc và nhân dân?
Điều đó cho thấy vì sao đã
có hàng loạt các bài viết,
các phát biểu của các vị
lãnh đạo nhà nước, các Giáo
sư, phó Giáo sư, Tiến sĩ...
trên truyền thông của nhà
nước ra sức tung hô cho sự
lãnh đạo của đảng CSVN,
khẳng định việc phi chính
trị hóa quân đội là lập luận
phản động, tung hô cho điều
4 hiến pháp để khẳng định sự
lãnh đạo độc tôn của đảng
CSVN. Tất cả đều không ngoài
có mục đích nói một cách nôm
na là
"Giữ chùa, thờ
Phật thì được ăn oản",
việc độc tôn chính trị để
độc tôn quyền lực cũng thế,
nó chỉ là sự độc quyền thủ
lợi và tham nhũng. Đảng CSVN
và các nhà lãnh đạo Việt Nam
bây giờ cũng thế, họ cố gắng
duy trì thần tượng Hồ Chí
Minh và cái lý thuyết Chủ
nghĩa Xã hội, không phải là
họ không biết cái chủ thuyết
này mà ông Hồ Chí Minh theo
đuổi là hoàn toàn sai lầm.
Họ thừa biết cái đó, họ biết
nó là sự cản trở sự tiến bộ
và phát triển của đất nước
trong suốt mấy chục năm qua
mà ai ai cũng biết. Việc lâu
lâu đảng và chính quyền lại
phát động phong trào sống,
học tập theo gước bác Hồ
cũng thế. Chỉ đơn giản là vì
đối với họ mục đích cao nhất
cũng chỉ là
"Giữ chùa, thờ
Phật thì được ăn oản".
Vì vậy chúng ta đừng quan
trọng hóa, mà nên xem việc
đảng CSVN ra sức bảo vệ
quyền độc tôn lãnh đạo nhà
nước và xã hội cũng chỉ vì
"Khư khư như ông
từ giữ oản". Vì thế
chuyện ông Tổng Bí thư
Nguyễn Phú Trọng lên tiếng
răn đe tại Vĩnh phúc vừa rồi
cũng chỉ vì có những đứa
muốn cướp không oản của ông
và đồng bọn.
Ngẫm lại
mới thấy việc một số người
kỳ vọng rằng sẽ có những
chuyển biến đáng kể trong
việc Sửa đổi Hiến Pháp 1992
theo một hướng tích cực mạnh
mẽ là một trong những sai
lầm chết người. Cho dù ai
cũng biết rằng nếu Sửa Hiến
pháp một cách đúng đắn, khoa
học để phù hợp với ý nguyện
của nhân dân, hay nhân cơ
hội này để đảng CSVN có các
quyết định dũng cảm để thay
đổi thể chế chính trị. Điều
đó sẽ tạo bước ngoặt cho sự
chuyển biến tích cực của nền
kinh tế, xã hội, chính trị
và văn hóa của đất nước, của
dân tộc. Đó là điều kiện
nhanh chóng nhất để đưa Việt
Nam thành một quốc gia thịnh
vượng, tiến bộ có thể sánh
vai với các cường quốc năm
châu khác. Nhưng những điều
đó đối với đảng CSVN chắc là
dứt khoát không thể được. Vì
các chính sách, chủ trương
và đường lối của họ hiện nay
hoàn toàn không vì tổ quốc,
dân tộc và nhân dân. Mà vì
quyền lợi của một nhóm nhỏ
những người lãnh đạo đảng
CSVN, và đã được đặt trên
tất cả, đó là một điều tệ
hại chưa từng có của một
đảng cách mạng tự xưng là
đại diện cho nhân dân Việt
nam.
Nói thế
để cho thấy, chúng ta không
thể mãi ngồi để lên tiếng
yếu ớt đòi đảng CSVN nhượng
bộ trả lại quyền dân như đã
được ghi nhận trong Hiến
pháp. Điều đó là hết sức
khó, vì như thế khác gì ta
đòi họ chia bớt cho chúng ta
phần "oản" của họ bằng các
thứ kiến nghị, tâm thư...
được. Vì không và không bao
giờ có những kẻ bất lương tự
cho mình cái quyền ngồi trên
cả hiến pháp và pháp luật,
hành xử như lũ lục lâm thảo
khấu đối với đồng bào mình
lại chịu từ bỏ cái đặc quyền
thả sức vơ vét cho cá nhân
và nhóm lợi ích của mình. Đó
là một điều chắc chắn.
Mà
cần phải bằng mọi cách mà
giành lấy bằng được!