Phong trào Phật giáo miền Trung – Huế
từ Chấn hưng đến Dấn thân


Chu Sơn

 


 

Phần Hai

Phong trào Phật giáo Miền Trung - Huế

thời kỳ dấn thân (1954-1966)

 

*****

Chương I - Chương II  - Chương III - Chương IV

Chương V - Chương VI - Chương VII - Chương VIII

 

 


 

 

Phần Ba   

Mấy lời mở đầu trang kết luận

 

 

 Đánh dẹp xong phong trào Phật giáo; Mỹ, Phi, Hàn, Úc…tiếp tục đỗ thêm quân: 300.000, 400.000, rồi 500.000. Các cuộc đánh bom rải thảm trên miền Bắc và đường mòn Hồ Chí Minh khủng khiếp hơn. Các cuộc hành quân lùng diệt và đếm xác ở miền Nam không phân biệt ai là Việt cộng, ai là dân thường ngày càng gia tăng. Hai tướng Thiệu, Kỳ sử dụng các trung tá, đại tá làm quận trưởng, tỉnh trưởng trực tiếp điều khiển các cuộc bầu cử quốc hội và tổng thống. Không cần gian lận trong việc bỏ phiếu và kiểm phiếu, chế độ độc tài quân phiệt đã hình thành. Phật giáo bị đánh bại rồi, Thiệu Kỳ một mình một chợ. Quân đội Việt Nam Cộng Hòa lui về tuyến sau làm nhiệm vụ bình định và quản lý dân chúng, điều hành các trại tị nạn –  nơi tập trung dân chúng chạy trốn từ các vùng oanh kích tự do của không quân Mỹ – Việt. Nhưng rồi cuộc Tổng tấn công và nổi dậy Tết Mậu Thân của Cộng quân đã bất thình lình nổ ra gây choáng váng cho “Mỹ  – Ngụy” ở miền Nam, khiến nhân dân Mỹ bàng hoàng sửng sốt, khiến tổng thống Johnson phải quyết định không tái tranh cử vào Nhà trắng, và Đại tướng Wesmoreland bị cách chức phải rời chiến trường. Phong trào phản chiến phát triển rầm rộ tại Mỹ và nhiều thủ đô trên thế giới. Nixon vào Nhà Trắng, cùng Kissinger điều khiển nước Mỹ với chương trình, kế hoạch Việt Nam hóa chiến tranh dẫn đến việc ký kết Hiệp định Paris thỏa mãn gần hết các điều kiện của Cộng Sản miền Bắc. Nhà sư Thích Trí Quang và phe Phật giáo đấu tranh đã tiên báo kết cục này từ 1964: “Mỹ sẽ thua nếu không từ bỏ cuộc chiến tranh của mình và chế độ độc tài quân phiệt tại miền Nam”.

 

Giả định rằng không có chuyện Mỹ hóa chiến tranh, tất nhiên sẽ không có chuyện Việt Nam hóa chiến tranh, mà chỉ có con đường duy nhất là “Việt Nam Hóa Hòa Bình” như lời đề nghị, kêu gọi khẩn thiết và liên tục của Phật giáo Miền Trung qua các nhà sư Thích Trí Quang, Thích Nhất Hạnh thì tất nhiên đất nước và nhân dân Việt Nam không phải nhận chịu sự tàn phá giết chóc của hàng chục triệu tấn bom đạn từ hai phía. Riêng từ phía Mỹ, 7,6 triệu tấn bom đạn (Đại cương lịch sử Việt Nam – Trương Hữu Quýnh, Đinh Xuân Lâm, Lê Mậu Hãn nxb Giáo Dục),  76,9 triệu lít chất độc hóa học có dioxin ( Nguyễn Văn Tuấn – Cuộc chiến hóa học phi pháp lớn nhất trong lịch sử chiến tranh – Ykhoa.net), 330.000 tấn bom cháy – bom na-pan (VTCNEW – những vũ khí tối tân người Mỹ sử dụng trong chiến tranh Việt Nam) đã đỗ xuống trên hai miền đất nước. Người dân đã phải chịu đựng như thế nào dưới những trận mưa bom rải thảm, những cơn sấm rền từ máy bay B52, những cuộc hành quân lùng diệt, đếm xác và đốt sạch giết sạch? Quân Mỹ đã không phân biệt ai là Việt Cộng, ai là dân thường trước mũi súng của chúng. Trong hàng ngàn cuộc hành quân lùng diệt và đếm xác của quân đội Mỹ thì tất cả đều là Việt Cộng. Việt Cộng ở miền Bắc,Việt Cộng ở miền Nam, Việt Cộng trên rừng núi, Việt Cộng trong xóm làng và trên đông ruộng. Còn có Việt Cộng ở trong các thành phố, thị xã. Chín mươi phần trăm nhân dân cả hai miền Nam Bắc đều là Việt Cộng trước bạo lực của hung thần chiến tranh Hoa Kỳ. Những phố thị tan hoang, những làng mạc bị đốt cháy, nhưng hậu quả của chiến tranh không chỉ là hàng triệu xác người tung tóe máu thịt. Hậu quả của chiến tranh còn để lại những dấu vết nơi hàng triệu người còn sống, hàng triệu gia đình tan nát chia lìa, hàng triệu người thương tật do bị bom đạn, hàng triệu người là nạn nhân chất độc màu da cam, hàng triệu người méo mó, lệch lạc, rối loạn tâm thần, hàng chục triệu thanh thiếu niên nhi đồng không được nuôi dạy đầy đủ trong mái ấm gia đình, trong trường học bình thường với những cô thầy giáo chính danh, nhưng lại được un đúc dư thừa lòng thù hận, những khát khao chính đáng và cả những thèm muốn bất chính thầm lén. Một thiểu số trong những thanh thiếu niên đã bị méo mó lệch lạc tinh thần như thế là con em những nhà lãnh đạo cách mạng, lãnh đạo kháng chiến được lựa chọn đưa qua Trung Quốc, Liên Xô nhờ giáo dục và huấn luyện để rồi trở thành những nhà lãnh đạo đảng Cộng Sản kiên định lập trường xã hội chủ nghĩa.  “Những đấng bậc” mà tâm hồn được cóp nhặt bởi một phần Tàu, một phần Nga, một phần là tàn dư  những tập quán hủ lậu của xã hội nông nghiệp lỗi thời tái phát triển trong bối cảnh chiến tranh tàn khốc. “Những đấng bậc” mà “tiếng đầu lòng con gọi Sitaline”. “Những đấng bậc” mà mỗi sáng “thấy mặt trời lên nhớ bác Mao” ( thơ Tố Hữu). “Những đấng bậc” ấy tâm hồn trống trơn ý thức và tự hào dân tộc, lại thiếu kiến thức, khả năng văn hóa và chuyên môn hiện đại, mà lại dư thừa những mặc cảm nợ nần Tàu – Nga và mặc cảm tự cao tự đại con ông cháu cha cùng những ham muốn cá nhân bất chính vô độ.

 

Đánh thắng xâm lược Mỹ, thống nhất được Tổ quốc là sự nghiêp to lớn và sư hy sinh vô bờ bến của nhân dân, công đầu thuộc về đảng Công Sản. Nhưng cái công ấy so với cái tội  nô lệ hóa cả dân tộc, cướp bóc hết tài sản của nhân dân (qua các cuộc cải tạo đẫm máu, tham nhũng tràn lan và nạn dịch cửa quyền đảng trị cha truyền con nối),  đưa đất nước vào tình trạng lệ thuộc đế quốc mới và tư bản nước ngoài thì “công” lần hồi bị teo nhỏ lại và tội thì lớn lên không ngừng trên bàn cân lương tri của dân tộc và nhân loại.

 

Không đến mức như Mỹ: xem 90% nhân dân Việt Nam là Cộng Sản, là thân Cộng hay Trung lập; đảng Cộng Sản từ sau chiến thắng 1975 đã xem 70 – 80% nhân dân cả hai miền Nam Bắc là tàn dư của Mỹ Ngụy, của chế độ tư sản đàn áp và bóc lột (miền Nam), là công cụ (miền Bắc) để thực hiện mưu đồ, lợi ích cá nhân và phe nhóm dưới chiêu bài Tổ quốc, Nhân dân, Chủ nghĩa Xã hội và cả thân danh của chủ tịch Hồ Chí Minh.

 

Cuôc chiến tranh Mỹ – Việt với kết quả là một đất nước như thế thì công cuộc vận động Dân chủ, Hòa bình, Hòa giải, Hòa hợp Dân tộc và Nhân loại  bằng con đường Thứ Ba của Phật giáo miền Trung trong suốt ba năm 1964 – 1966 cần được nhìn nhận lại sâu hơn và bình tĩnh hơn. Chửi bới, nguyền rủa không căn cớ, tìm hiểu qua loa và cả thái độ “xếp lại quên đi” cũng là tàn dư của cuộc chiến tranh của Mỹ và sách lược bạo tàn, đê tiện, ăn cháo đá bát của đảng Cộng Sản.